Phường thêu rất nhanh tụ họp đông đủ.
"Trời ạ, không thấy chỉ khổng tước đâu nữa rồi! Đáng đời, chuyện tốt nào cô ta cũng giành được. Lần này xui xẻo rồi chứ gì?"
"Đúng thế, để xem lần này cô ta ăn nói thế nào! Nếu như ma ma giao việc cho ta, ta sẽ không như cô ta đâu!"
"Hì hì, chắc lần này cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi cung chứ nhỉ?"
"Đâu chỉ đuổi ra khỏi cung? Đây chắc chắn phải rơi đầu rồi!"
Anh Lạc đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người: "Đường đến hoàng tuyền, có các người cùng đi phụng bồi, ta một chút cũng không thấy tịch mịch!"
Mọi người đang vui sướиɠ bỏ đá xuống giếng, thình lình nghe nàng nói một câu như vậy nên nhất thời không kịp phản ứng. Từ trong đám người Linh Lung bước lên phía trước, thay mọi người nói một câu thật tâm: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy! Tự mình làm mất đồ, dựa vào cái gì muốn chúng ta phải chôn cùng?"
"Cô ấy nói không sai." Một âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị bỗng nhiên vang lên ở sau lưng, Linh Lung vừa quay đầu lại, hoảng sợ phát hiện Trương ma ma đang đứng ngay sau lưng mình, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào nàng, "Phượng bào là lễ vật dâng lên của phường thêu, cho nên tất cả mọi người trên dưới đều như nhau. Nếu như Hoàng hậu hỏi đến, lẽ nào chỉ truy cứu lỗi của một mình Anh Lạc sao? Có rảnh gây ra họa, chi bằng hãy tự sờ lên cổ mình đi, xem có đủ cứng để chống đỡ lại một đao Ngọ môn hay không!"
Chuyện đó nếu từ miệng Ngụy Anh Lạc nói ra, hơn phân nửa mọi người sẽ không tin.
Nhưng nếu là từ miệng Trương ma ma khẳng định, còn là lần thứ hai nói ra, mọi người không thể không tin.
Có sướиɠ cùng sướиɠ, có khổ cùng khổ. Chuyện này thành ra như vậy, toàn bộ người ở phường thêu này đều gặp họa rồi.
Một cung nữ sợ hãi khóc toáng lên: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ta còn chưa muốn chết đâu!"
Cô cung nữ đứng cạnh vội vàng bụm lấy miệng của cô ta: "Hừ, trong cung không cho nói cái chữ đó!" Cô kia phản bác lại: "Đến lúc nào rồi cô còn lo lắng kiêng kị hả?"
Một người khác cắn răng nói: "Rút cuộc là người nào gϊếŧ thiên đao trộm đồ vật, tranh thủ thời gian mau đem trả lại đi, bằng không thì lưu lại làm vật bồi táng nha?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trái phải liếc nhìn xung quanh, đều dùng ánh mắt nghi kỵ nhìn lẫn nhau, hận không thể lập tức từ trong đám người bắt được kẻ trộm đã hại thảm tất cả mọi người như vậy.
"Ma ma, là lỗi của ta!" Cát Tường bỗng nhiên quỳ gối dưới chân Trương ma ma. Khác với những người còn lại, nàng cuối cùng vì Ngụy Anh Lạc mà suy nghĩ, vì để cho nàng ít nhận ủy khuất hơn một chút, nàng cam chịu lấy bản thân thay thế, "Là ta cố lôi kéo Anh Lạc tỷ rời đi nên mới tạo cơ hội cho kẻ xấu ăn trộm chỉ khổng tước, người muốn phạt hãy phạt ta đi!"
Ngụy Anh Lạc nhìn nhìn Cát Tường, sau đó cũng quỳ theo nàng, đối với Trương ma ma nói: "Ma ma, người nào làm người đó chịu, ta làm mất chỉ khổng tước nên nguyện ý chịu trách nhiệm."
Trương ma ma thở dài: "Ngươi định làm gì?"
"Việc cấp bách hiện giờ là tập trung toàn bộ nhân lực ở phường thêu gấp rút làm ra một bộ phượng bào mới." Ngụy Anh Lạc trầm tư một lát, cắn răng nói, "Về phần chỉ khổng tước… Hy vọng ma ma có thể đáp ứng ta một việc."
"Việc gì?" Trương ma ma hỏi.
"Xin người mở cửa phòng kho!"
Lần trước Ngụy Anh Lạc tiến vào nhà kho, vì ăn đất cao lanh làm phình bụng nên y phục trên người không vừa nữa, Trương ma ma đặc biệt cho nàng vào đó để kiếm đồ cũ mặc tạm.
Tại đó, nàng chẳng những thấy được rất nhiều quần áo cũ lẫn mới, ngoài ra còn có rất nhiều cuộn chỉ xưa cũ từ khắp thiên hạ chuyển về đây, hoặc là hầu như toàn bộ chỉ thêu đều tụ lại ở nơi này, vì thế có thể tìm vật thay thế chỉ khổng tước.
Mở cửa nhà kho, Ngụy Anh Lạc từng giá từng giá đi qua, lật nhặt tìm kiếm từng hộp chỉ thêu.
Chỉ này —— không, không được. Chỉ khổng tước dưới ánh mặt trời sẽ có hào quang bảy sắc, còn loại này chỉ ánh lên một màu, rất dễ dàng bị người khác phát giác.
Để ý thì chỉ có chỉ bạc, chỉ đỏ; còn lại các chỉ màu khác đều không được.
Chỉ màu mặc dù có thể cân bằng sắc thái được một chút, nhưng lại mất đi hoàn toàn khí chất phú quý trời ban, thậm chí so ra còn kém vàng bạc hai bậc.
Cát Tường đứng cạnh cầm đèn soi, mang theo tiếng nức nở thốt lên: "Cái này không được, cái kia cũng không được, nếu không, cô vẫn nên để ta gánh trách nhiệm đi, ta da dày thịt béo, nếu bị đánh…"
"Ta sẽ không để cho ngươi bị đánh đâu." Ngụy Anh Lạc tiếp tục tìm kiếm chỉ thêu, ánh mắt kiên định vô cùng, "Cũng sẽ không liên lụy Trương ma ma bị đánh."
Nàng biết rõ trong lòng, nếu đến cuối cùng nàng không kịp làm ra bộ phượng bào khác, có hai người nhất định sẽ ôm tất cả trách nhiệm lên người mình.
Một người là Cát Tường, người còn lại là Trương ma ma.
"Ai! Cô tại sao phải bướng bỉnh như vậy?" Cát Tường gấp gáp đến độ xoay mòng mòng, vô tình đυ.ng phải mặt trên giá gỗ bên cạnh, một chiếc túi to bị nàng đυ.ng rơi thẳng xuống đất, chỗ nút thắt buộc có chút lỏng lẻo, thoáng cái liền mở ra, có đồ vật từ trong túi rơi ra.
Ngụy Anh Lạc ngây ngẩn cả người: "Đây là…"
Giữa đống chỉ tơ vàng bên trong, trên mặt đất lộ ra một vật dị thường mộc mạc.
"A, đây là đống da lông dùng để làm áo choàng mùa đông, còn là những mặt hàng hạ đẳng, vô ích!" Cát Tường xoay người nhặt lên miếng da lông màu trắng, "Những đồ khác tốt xấu gì còn được đựng trong hộp đàng hoàng, còn vật này đến hộp còn không có, chỉ tùy tiện bỏ vào một cái túi."
Nhặt lên xong, tiện tay lấy dây thừng buộc chặt lại, sau đó Cát Tường kiễng chân muốn thả túi lại trên kệ, chợt một cánh tay từ đâu vươn ra ngăn cản động tác của nàng.
Cát Tường cảm thấy bất ngờ, quay đầu thắc mắc: "Anh Lạc tỷ?"
Ngụy Anh Lạc lấy lại túi từ trong tay nàng, mở nút dây thừng, từ trong túi lấy ra một mảnh da lông, đưa đến trước mắt xem xét kỹ càng.
Đích xác là mặt hàng hạ đẳng, lại còn dính mùi động vật, nếu không xử lý cẩn thận, chỉ sợ đem cho cung nữ đi may xiêm y, cung nữ cũng chịu không nổi.
Thấy nàng như đang suy nghĩ điều gì, Cát Tường có chút không dám tin tưởng hỏi: "Anh Lạc tỷ, cô, cô sẽ không phải là… Đừng a, đây chính là vật vô dụng nhất đó!"
"Trên đời này không có người không dùng được, cũng không có đồ vật nào mà không dùng được." Ngụy Anh Lạc nói xong liền nở nụ cười, một ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn da lông mềm mại, trong mắt hào quang lóe lên, "Có ích hay không, cứ chờ mà xem."
Một tháng sau ——
"Ngọc tác dâng hai hộp đồ ngọc bốn chiếc, hai chuôi lai thạch như ý."
"Xưởng gốm ngự dâng hai bình hoa phỉ thúy đan phượng, hai bình hoa song ngư pha lê."
"Xưởng thủy tinh dâng một cặp hộp trang sức ngà voi khắc hoa, một chiếc gương tráng men."
"Xưởng chế tạo dâng một cặp ghế gỗ tử đàn, quạt lông khổng tước, một bảo tọa tử đàn khắc hoa, một cặp chân nến tiên hạc tráng men cuốn tơ."
Bên ngoài Trường Xuân cung, tất cả phường xưởng từ khắp nơi đều phái người tới đây xếp thành hàng dài tới dâng lễ vật. Ngụy Anh Lạc đứng ở trong đó, cầm một khay trên tay, phủ lên đó là một tấm vàng lụa che đậy thọ lễ một cách kín kẽ.
"Thả lỏng nào." Ngụy Anh Lạc tự nói với chính mình, "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên." (*)
(*) Người tính chuyện, nhưng thành bại do trời.
Lúc này có hai tiểu thái giám từ trong đại điện khom người đi ra. Có lẽ tuổi còn nhỏ nên không quản tai mắt bên cạnh mà vô tư thấp giọng nghị luận, một người nói: "Nhìn thấy sắc mặt Hoàng hậu nương nương chưa? Thực khó coi, từ đầu tới cuối đến một nụ cười cũng không có!"
"Quý phi nương nương cũng thật ác quá đi." Người còn lại nói, "Tặng gì không tặng, lại tặng Hoàng hậu nương nương một bức tượng vàng Tống Tử quan âm."
Trong cung không ai không biết sau khi trải qua nỗi đau mất con, Phú Sát hoàng hậu không sinh thêm hoàng tự nào nữa. Hành động này của Tuệ quý phi quả thực đã đâm dao sát muối vào vết thương lòng của Hoàng hậu trước mặt bao người.
Ban đầu Ngụy Anh Lạc đang đứng chính giữa hàng người, nghe vậy trong lòng rơi lộp bộp, lặng lẽ lui lại phía sau vài bước.
Tuy nói mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nhưng nếu muốn thành công hơn thì tốt nhất nên tận lực tránh đi nhân họa.
Lễ vật của Tuệ quý phi lớn như vậy, chỉ sợ ngoài mặt Hoàng hậu nương nương không biểu hiện gì, nhưng nội tâm lại chứa một cỗ tức giận nồng đậm, nếu hiện tại đi vào dâng tặng lễ vật cho người, vô luận có dâng vật gì đi nữa thì tâm trạng của người vẫn không tốt.
Không tốt còn có thể bị 'giận chó đánh mèo' nữa…
"Trừ phi…" Ngụy Anh Lạc quay đầu lại trông chờ nhìn về phía sau, "Nếu người đó đến tặng lễ vật trước."
Bước chân càng lui về sau, bất tri bất giác, Ngụy Anh Lạc đã đứng ở hàng cuối cùng.
Phía trước các cung nữ từng người một cầm khay đi vào, trong điện không ngừng có âm thanh xướng tên truyền đến.
Bất tri bất giác cũng chỉ còn lại mình nàng…
"Phường thêu dâng tặng lễ vật —— "
Tiếng nói của thái giám từ trong điện truyền đến.
Rõ ràng sau lưng không có ai khác, nhưng Ngụy Anh Lạc vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn quanh, mắt lộ ra lo lắng.
"Phường thêu dâng tặng lễ vật —— "
Thái giám xướng tên lần nữa.
Quá tam ba bận, nếu để cho tiếng gọi thứ ba vang lên lần nữa, có lễ cũng như không có lễ.
Ngụy Anh Lạc đành hít sâu một hơi, tự nhủ thầm bản thân: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!"
Tay nàng nâng khay, bước chân nặng nề mà chậm rãi đi vào bên trong Trường Xuân cung.
Thường ngày trong cung đề cao tiết kiệm, nhưng vì hôm nay tổ chức thọ yến cho nên ở Trường Xuân cung cũng giăng đèn kết hoa, vàng son lộng lẫy. Ngụy Anh Lạc nhận ra các vị quý nhân đang ngồi tiệc bên trên có người quen người không, dàn người chỏm mũ san hô trên đầu, so với mặt hồ yên tĩnh còn chỉnh tề và bóng loáng hơn gương soi. Dân chúng bình thường chỉ có thể nhìn thấy kỳ trân dị bảo trong mộng, thế nhưng ở trên điện này vật hiếm của lạ đâu đâu cũng có, trở thành lễ vật dâng cho Hoàng hậu.
Thái giám hô: "Phường thêu dâng một bộ phượng bào mẫu đơn, một mũ phượng gấm thêu và một đôi giày đế cao!"
Anh Lạc quỳ xuống, đem khay giơ cao trên đầu: "Cung chúc Hoàng hậu nương nương tuổi xuân còn mãi, phúc thọ lâu dài."
Khay cao vẫn giơ lên nhưng cả buổi không thấy động tác kế tiếp.
Lần đầu tiên nhìn thấy quý nhân nên kích động đến mức không biết làm gì tiếp theo chăng? Phú Sát hoàng hậu có lòng tốt nhắc nhở: "Đã vào điện rồi, tại sao vẫn chưa mở vàng lụa?"
Ngụy Anh Lạc nhếch miệng cười tự giễu. Nàng đã cố ý trốn vào hàng cuối cùng, thả chậm bước chân, thậm chí còn chậm chạp không xốc vàng lụa lên, nhưng cuối cùng vẫn không chờ được. Thở dài trong lòng, Ngụy Anh Lạc đang muốn giở ra, nhưng đúng lúc này phía sau bỗng truyền đến một tiếng hô vang thật dài: "Hoàng thượng có thưởng!"
Dường như có một luồng điện chạy dọc toàn thân Ngụy Anh Lạc.
Nàng phải tận lực kiềm chế bản thân mới có thể ngăn lại cuồng hỉ trong lòng.
Người kia… cuối cùng cũng đã đến.