Chương 25: Người thêu chính

Thế sự khó lường.

Lúc trước nàng còn khuyên can hết mực mới khiến cho Cẩm Tú không còn nảy sinh manh nha ý đồ tiếp cận thị vệ trong cung, đặc biệt là Phú Sát Phó Hằng.

Nào ai đoán được vận mệnh lại đẩy nàng vào tình cảnh trớ trêu như vậy.

"Anh Lạc tỷ tỷ, cô đang nhìn ai thế?" Cát Tường ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi.

Trên hành lang đối diện là một nhóm thị vệ đang tuần tra trong cung, trước sau tổng cộng sáu người, trong đó có cả Phú Sát Phó Hằng và Khánh Tích.

Không chỉ riêng Cẩm Tú mới có ý niệm hóa phượng hoàng bay lên cành cao, các cung nữ khác cũng thế, chỉ là không ai dám biến ý nghĩ thành hành động như Cẩm Tú, hơn phân nửa chỉ có thể cùng người khác thảo luận, bàn người này lớn lên thật cao, lại khen người kia bình thường vô cùng tuấn mỹ, càng nói mặt càng đỏ tới mang tai, tâm hồn thiếu nữ rung động liên hồi.

"Không có ai hết, đi thôi." Ngụy Anh Lạc thu hồi tầm mắt, cười cười với Cát Tường, "Đi thôi, chúng ta quay về phường thêu, nghe nói hằng năm tú nữ đều bận rộn chế tác thường phục của Thái hậu, Hoàng thượng; trùng hợp tháng sau lại đến thiên thu (sinh nhật) của Hoàng hậu nương nương, vì thế các cung các xưởng đều đang chuẩn bị quà mừng. Phường thêu chúng ta vẫn tuân theo lệ cũ, dâng cho Hoàng hậu nương nương một bộ phụng bào, nhưng vẫn chưa biết người thêu chính là ai…"

Một lát sau, mọi người đều tập trung đầy đủ ở phường thêu.

Trương ma ma nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: "Người thêu chính là —— "

Người người đều lộ ra ánh mắt chờ đợi, nhất là Linh Lung, thậm chí nhịn không được nhón chân lên, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể trổ hết tài năng trong đám người, cũng như mong muốn hấp dẫn ánh mắt của Trương ma ma.

Ánh mắt Trương ma ma quả thực bị nàng thu hút, Linh Lung lộ vẻ mừng rỡ như điên, nhưng nụ cười nhanh chóng kết băng, bởi vì ánh mắt kia chậm rãi chuyển dời từ người nàng sang người Ngụy Anh Lạc.

"—— Ngụy Anh Lạc!"

Trương ma ma dõng dạc tuyên bố.

Kiễng mũi chân thoáng cái trở lại như cũ.

Tiếng thở dài vang lên tứ phía, Linh Lung nhẫn nhịn chịu đựng bấy lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa hỏi: "Ma ma, chuyện tốt nào bà cũng nghĩ cho Anh Lạc, vậy chúng ta thì sao đây?"

Trương ma ma nhìn lại nàng ta, hỏi: "Ngươi thấy ta bất công?"

Linh Lung lại càng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nói: "Ta không dám…"

"Là không dám, hay là không cam tâm." Trương ma ma lắc đầu, sau đó hướng mọi người nói, "Như vậy đi, ngươi cũng được mà những người khác cũng được, nếu có người cảm thấy bất công, cảm thấy bản thân thêu tốt hơn Anh Lạc, vậy hãy đứng ra đây, ta sẽ giao thêu chính cho người đó!"

Mọi người ngó qua ngó lại nhìn nhau.

Nếu chỉ đơn giản là thêu chính, tất cả mọi người ở đây đều bừng bừng dã tâm và sẵn sàng tranh giành một phen, nhưng hôm trước Phương cô cô mới bị đuổi đi, còn người thứ hai ở phường thêu Cẩm Tú cũng bị đày vào tân giả khố, lại có thêm sự ủng hộ của Ngô tổng quản, giờ này khắc này Ngụy Anh Lạc càng như hổ mọc thêm cánh, còn ai dám tranh giành với nàng đây?

Vì vậy kết quả cuối cùng cũng không ai dám đứng lên.

Ngay cả bản thân Ngụy Anh Lạc cũng cảm giác danh tiếng của mình vang xa. Sau khi đã hoàn thành công việc ở phường thêu, nàng chờ cho tất cả mọi người trở về hết liền đơn độc đi tìm Trương ma ma, thở dài một hơi: "Thêu thùa cần phải nhiều ngày rèn luyện, Anh Lạc tuổi còn nhỏ, dù có thêu tốt cỡ nào vẫn còn giới hạn. Cung nữ trong phường thêu đã mời đại sư phụ ở bên ngoài vào, những người thêu thùa tốt hơn ta không biết có bao nhiêu… Ma ma, người quá chiếu cố ta rồi."

"Luật lệ trong cung, phàm là lễ thiên thu của Hoàng hậu, Quý phi đều do cung nữ mới nhập cung chuẩn bị. Ngày đó nếu các chủ tử vui, phần lớn sẽ có trọng thưởng, cho dù có làm không tốt cũng sẽ không trách phạt nhiều. Đây là cho các ngươi một chút hi vọng, một cơ hội hơn hẳn người khác." Trương ma ma nghiêm túc nói xong, chợt đối với nàng nháy mắt mấy cái, "Huống hồ người tỷ tỷ ngốc đó của ngươi là đồ đệ ta tâm đắc nhất, cứ coi như niệm tình cô ấy ta sẽ chăm nom cho ngươi nhiều hơn."

Ngụy Anh Lạc cảm động, muốn thốt lên một tiếng gì đó, nhưng nghĩ cả buổi cũng không tìm ra được lời gì để nói.

"Được rồi, trong cung không muốn thấy cô cung nữ vẻ mặt buồn rầu như thế đâu, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng phải nhớ cười nhiều một chút, đến đây đến đây." Trương ma ma cười nói, "Cười cho ta xem nào."

Ngụy Anh Lạc hơi giật mình nhìn chằm chằm Trương ma ma, giống như một tiểu hài tử mới học cười, thử nhấc khóe môi lên, lộ ra ngây ngô, thậm chí còn có chút cứng ngắc.

Nụ cười như vậy, không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng dáng vẻ tươi cười vào giờ phút này, không phải là vì nịnh nọt quý nhân, không phải là vì 'đóng băng' kẻ thù, mà nụ cười ấy thật sự xuất phát từ chính nội tâm của nàng.

Từ khi biết tin tỷ tỷ chết cho đến nay, đây là nụ cười chân chính đầu tiên của nàng.

Vài ngày sau, những vật liệu để may phượng bào đã được chuyển đến phường thêu.

Lưới tơ lụa chỗ nào cũng có, nhưng ánh mắt mọi người đều đặc biệt đổ dồn vào hộp chỉ khổng tước trong tay Trương ma ma, cảm giác như vừa mới thu thập lông chim sặc sỡ từ đuôi khổng tước xuống vậy.

Bởi vì quà mừng dùng để dâng tặng quý nhân trong cung, họ đều không tiếc sức người và sức của mà sử dụng vật liệu thượng hạng tạo ra phụng bào tinh xảo.

"Chỉ khổng tước được bện thành từ lông chim khổng tước và chỉ tơ vàng. Cho dù là chức nữ xuất sắc nhất nhưng mỗi ngày cũng chỉ có thể thêu được một thước." Trương ma ma trân trọng giao chiếc hộp trong tay cho Ngụy Anh Lạc, dặn dò, "Ngươi phải dùng cẩn thận, đừng phạm phải sai lầm nào, nếu không cũng không có chỉ dư thừa cho ngươi dùng đâu."

Ngụy Anh Lạc vội vàng nhận lấy chiếc hộp.

Một tia mặt trời vừa vặn rọi qua, tạo cảm giác vật trong hộp không phải là cuộn chỉ thêu mà giống như là trân bảo quý giá, phản chiếu ánh sáng năm màu rực rỡ, như mộng như ảo, lại như ảo ảnh nhấp nhô triền miên.

Mọi người đều đang say đắm ở hình ảnh diễm lệ đó thì bất thình lình một giọng nói không đúng lúc vang lên.

"Nếu xảy ra chuyện không may thì sao?"

Người nói ẩn thân trong đám người, hơn nữa lại bóp cuống họng giả giọng, Ngụy Anh Lạc mặc dù đã lập tức theo tiếng nói nhìn lại nhưng cũng không kịp tra ra là ai.

Trương ma ma biến sắc trở nên cực kỳ khó chịu, trong cung kiêng kỵ nhất là kiểu nói chuyện xui xẻo này. Trương ma ma lạnh lùng hỏi: "Là ai? Mau bước ra đây!"

Bà gọi ba lượt nhưng vẫn như cũ không ai chịu bước ra.

Thấy tình hình như vậy, lúc này Trương ma ma mới cười lạnh nói: "Đây là lễ vật dâng lên Hoàng hậu nương nương, nếu có sai sót gì xảy ra, tất nhiên đầu của chúng ta đều không giữ được!"

Có người tin, có người lại không.

Bọn họ muốn gì kệ họ, Ngụy Anh Lạc không cần biết.

Thứ mà nàng quan tâm chính là cơ hội trước mắt này.

"Mình không thể chủ động tiếp cận Phú Sát Phó Hằng, có rất nhiều người chú ý hắn, cũng có quá nhiều người nhìn vào mình, chủ động quá mức chỉ tạo sơ hở cho người khác bắt thóp mà thôi." Cầm giá thêu để sang một bên, Ngụy Anh Lạc nhặt lên một cuộn chỉ khổng tước và vuốt ve nó, nghĩ thầm, "Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể trước tiên ra tay với người bên cạnh hắn… Chắc hẳn ma ma cũng có chung suy nghĩ, thế nên mới giao nhiệm vụ này cho mình, nếu mình làm tốt lần này, tự nhiên có thể để lại ấn tượng tốt cho tỷ tỷ của Phú Sát Phó Hằng —— Hoàng hậu nương nương."

Nhiều người thăng quan tiến chức được như hôm nay chính là bắt đầu từ một ấn tượng tốt mà ra đấy.

Ngụy Anh Lạc tập trung tinh thần bắt đầu ngồi thêu, bởi vì quá mức chuyên chú cho nên quên cả thời gian, thẳng cho đến lúc bả vai bị lắc lắc vài cái, nàng mới xoay đầu lại, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực, Cát Tường cầm một chén đèn dầu đứng bên cạnh nàng, có chút oán giận nói: "Anh Lạc tỷ, ta gọi cô ba lần rồi, cô vẫn không hề đoái hoài gì đến ta."

"Ngại quá, ta tập trung quá nên không nghe thấy." Ngụy Anh Lạc cười nói, sau đó đưa tay dụi dụi đôi mắt nhức mỏi.

"Trời tối rồi đó, vậy mà cũng không chịu châm đèn nữa, cô muốn mắt mình hỏng luôn à?" Cát Tường đem ngọn đèn đặt ở trước mặt nàng, ánh lửa soi rọi khiến chỉ khổng tước trong hộp tỏa sáng, xua đi màn đêm tăm tối quanh người Ngụy Anh Lạc, làm cho ánh mắt Cát Tường bình thường chỉ biết có đồ ăn cũng nhịn không được bị hấp dẫn, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nói với Ngụy Anh Lạc, "Cô đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Ngụy Anh Lạc đã sớm đói bụng nhưng lại cười nói: "Không, ta vẫn chưa đói, nếu không ngươi giúp ta mang một ít thức ăn đem về trước đi, ta tí nữa ăn sau."

Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh. Hôm nay câu nói vang lên không đúng lúc ấy làm cho nàng phát hiện ra có người ghen ghét đố kỵ.

Đố kỵ tựa như một cây đao, ai cũng không biết nó sẽ đâm sau lưng mình lúc nào.

Ngụy Anh Lạc hoài nghi sẽ có người ra tay với chỉ khổng tước, ví dụ như vụиɠ ŧяộʍ giấu đi vài cuộn. Một vật liệu quý giá như thế, một khi thiếu đi sẽ không có chỉ khác thay thế được.

Vì vậy biện pháp tốt nhất chính là trước khi đối phương kịp ra tay, dùng chỉ khổng tước thêu xong phượng bào, sau đó giao cho Trương ma ma.

"Cô… Cô còn muốn làm việc nữa à?" Cát Tường nhăn mày, ánh mắt liếc về hộp chỉ khổng tước một cái, không còn yêu thích nữa ngược lại sinh ra chút chán ghét, "Thêu phượng bào này nói ít cũng phải đến hơn tháng đấy. Mỗi ngày đều liều mạng thêu như vậy, cô không cần sống nữa sao? Thôi thế này được không, cô ăn cơm trước đi, ta ở đây giúp cô thêu cho!"

Tuy Ngụy Anh Lạc biết Cát Tường có lòng tốt, nhưng nàng cũng không dám mạo hiểm giao đồ cho cô ấy, dù sao cô ấy thật sự có thể đem phượng hoàng thêu thành thảo kê (gà mái) nha…

"Cô có hai lựa chọn, hoặc là đưa ta thêu giùm, hoặc là đi ăn cơm với ta!" Cát Tường lắc lắc vai Ngụy Anh Lạc, nửa ngang ngược nửa nũng nịu nói, "Chỉ tốn nửa nén hương thôi mà, ăn nha, ăn nha nha nha!"

"Ai, ai, được rồi!" Ngụy Anh Lạc thật sự bị cô ấy làm cho không còn biện pháp, chỉ còn cách cùng cô ấy đứng dậy rời đi.

Thức ăn tối nay thập phần phong phú, cháo bí đỏ thơm ngon, rau trộn dưa leo nhẹ nhàng khoan khoái, bún thịt béo mà không ngán. Chỉ tiếc hiện giờ Ngụy Anh Lạc chỉ một lòng hướng về phường thêu, vì thế nàng chỉ gắp vài miếng đồ ăn, ăn vội hai ba miếng cơm, sau đó hạ đũa xuống nói: "Ta ăn no rồi, đi về trước."

"Nhanh vậy?" Cát Tường trong miệng còn đầy bún thịt, nhìn sơ trên bàn đồ ăn còn rất nhiều, mồm miệng không rõ thì thào, "Thật lãng phí… Chờ ta một chút! Ta ăn xong ngay đây!"

Ngụy Anh Lạc vội vàng chạy về phường thêu.

Cẩn thận nghĩ kỹ lại, câu nói kia tuyệt đối không chỉ nói khơi khơi như vậy.

"Nếu xảy ra chuyện không may thì sao?"

Nếu cố ý khiến Ngụy Anh Lạc xảy ra chuyện không may thì sao?

"Hiếm hoi lắm phòng bếp mới làm bún thịt một lần, ta mới chỉ ăn có nửa chén thôi, ai, mà cô làm gì chạy như ma rượt thế? Đồ cũng sẽ không bay đi mất đâu mà…" Lời phàn nàn bỗng nhiên nghẹn tại cổ họng, Cát Tường trợn mắt há mồm đứng ở cửa phường thêu, xuyên qua vai Ngụy Anh Lạc chứng kiến sự tình bên trong.

Chỉ thấy phường thêu hiện giờ là một mớ hỗn độn, giá thêu, vải vóc, thậm chí cả phượng bào đều bị vứt tùy ý trên mặt đất. Ngụy Anh Lạc bước vài bước về phía trước, vừa mới nhấc lên một góc áo phượng bào liền thấy nhiều chỗ lổm chổm bị ai đó cắt đi, từng lỗ từng lỗ giống như đang cười nhạo lại nàng, ý đồ đạp đổ nàng và tương lai của nàng.

"… Nguy rồi!" Sắc mặt Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên biến đổi, phóng ngay tới chiếc hộp đựng chỉ khổng tước.

Nến còn đang ở chỗ cũ, cái hộp đang còn ở chỗ cũ, mở nắp ra —— bên trong trống rỗng, không còn gì cả.

Chỉ khổng tước… biến mất rồi.