Có phải giả ngu hay không, trước mặt đã nhìn không thấu vậy chỉ còn cách theo dõi sau lưng.
Chi Lan xách đèn l*иg lục giác đi ra ngoài Trữ Tú cung.
Cố ý hạ lửa đèn thấp dần, ánh sáng chỉ đủ nhìn thấy hơn một tấc đường trước mặt, như vậy mới không đánh rắn động cỏ.
Đã quen thuộc với các lối đi tắt trong cung, Chi Lan chặn đầu con đường mà Ngụy Anh Lạc rời khỏi Trữ Tú cung khi nãy, sau đó mai phục nàng trên đường quay về phường thêu.
Nghe tiếng bước chân vang lên, Chi Lan liền thổi tắt đèn trong tay.
Xung quanh trở nên tối mờ, Chi Lan ẩn mình phía sau một cây đại thụ, bóng cây rọi xuống như một đám mây đen giúp nàng khó bị phát hiện bằng mắt thường.
Không lâu sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, kèm theo thanh âm nấc cụt vang lên nhiều lần giữa đêm.
"Nguy rồi!" Tiếng bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Chi Lan vội vàng ngừng thở tập trung lắng nghe.
"Cứ như vậy mà mang chén này về, lỡ mấy cô ấy ai cũng muốn mình chia phần cho ăn thì làm sao bây giờ?" Lại nghe Ngụy Anh Lạc buồn rầu nói, "Cái này ăn ngon như vậy, ta không muốn cho người khác hưởng ké đâu, không bằng… không bằng hiện giờ ăn luôn một lần đi!"
Chi Lan trợn mắt há mồm nhìn Ngụy Anh Lạc bưng chén ngốn từng ngụm lớn, kết quả đang nuốt đến một nửa, bỗng nhiên phun ra một tiếng, cả lúc ăn ở Trữ Tú cung lẫn hiện giờ đều ói hết ra ngoài.
Ói xong, nàng bỗng nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lên. Chi Lan vốn tưởng rằng nàng cảm thấy ủy khuất, kết quả lại nghe thấy lời than thở: "Như thế nào lại nôn ra hết rồi, ai, thật lãng phí, lãng phí quá đi…"
Người này, người này nhất định là một kẻ ngu!!!
Chi Lan không đành lòng xem tiếp, sợ cứ tiếp tục nhìn vậy càng làm ô uế cả tai lẫn mắt của mình, quát khẽ một tiếng, liền quay đầu trở về báo cáo.
Âm thanh nôn mửa sau lưng vẫn đang ngắt quãng vang lên.
Ngụy Anh Lạc dùng sức móc lấy yết hầu, nàng biết rõ, âm thanh nôn mửa càng to, Chi Lan sẽ rời đi càng nhanh.
"Khụ, khụ khụ…" Thật vất vả mới làm bụng rỗng trở lại, Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nôn mửa kịch liệt làm cho nước mắt nước mũi chảy ra đầy mặt, ánh mắt lại sáng rực như hai đốm lửa.
Giả ngốc.
Tuệ quý phi chất vấn quá mức đột ngột, dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này đối phó mà thôi.
Người nào mà chẳng biết giả ngu, cho nên ngược lại càng thêm gian nan, bởi vì khó khăn nhất phải làm thế nào nhanh chóng loại bỏ đi sát ý của Tuệ quý phi.
Phải biết rằng vị chủ tử này tâm như rắn rết, ngay cả một phi tần hậu cung đều có thể tùy hứng ra tay, huống chi là một tiểu cung nữ địa vị hèn mọn như nàng.
Vì vậy nhẫn nhịn ngốn bằng hết đống chén bột củ sen kia cũng đáng giá lắm.
Chắc hẳn trong thời gian tới vị Tuệ quý phi tự nhận là người thông minh kia cũng sẽ không lãng phí thời gian dành cho một người 'ngu xuẩn' như nàng nữa.
"Tuệ quý phi sẽ không vô lý tìm tới mình như vậy." Ngụy Anh Lạc lau đi chút nước còn đọng ở khóe miệng, cười lạnh nói, "Là ai mách đây?"
Người kia chắc hẳn cũng không xa lạ gì.
Nàng hoài nghi Cẩm Tú đầu tiên, vì lần đó cô ta cũng có mặt ở Vĩnh Hòa cung, hơn nữa chính cô ta là người dẫn Chi Lan đến phường thêu tìm mình. Nhưng hiện giờ không bằng không chứng, nghi ngờ vẫn là nghi ngờ mà thôi. Ngoại trừ Cẩm Tú ra, còn có ba người khác cũng không ưa nàng, sau lưng nói xấu nàng không ít, thí dụ như lúc này.
Từ chỗ Tuệ quý phi trở về đảo mắt đã trôi qua ba ngày. Ngày hôm đó tất cả cung nữ ở phường thêu và phường kim hoàn đều bị gọi tập trung, nói là tí nữa đại tổng quản tới có việc phân phó cho các nàng.
Người càng nhiều, miệng càng hỗn tạp.
Chỉ thấy ba người kia xúm lại thành một nhóm, thanh âm xì xào bàn tán không cao không thấp vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy, một người khai mào: "Hôm qua Ngụy Anh Lạc đêm hôm khuya khoắt mới trở về đó —— "
"Không phải bị Chi Lan tỷ tỷ sai đến Trữ Tú cung sao?"
"Chi Lan tỷ tỷ phân phó xong, chẳng lẽ còn muốn mời người ta lại dùng cơm sao? Ngươi thật ngốc quá đi. Người ta xong việc ở Trữ Tú cung rồi lại đi hẹn hò nha! Đối phương là thị vệ Tử Cấm Thành đó!"
Mấy người đó miêu tả như thật giống như được chứng kiến tận mắt vậy. Một nửa số người tin tưởng là thật; còn lại mặc dù ngờ vực hoài nghi, nhưng dù sao đánh hơi được mùi bát quái cũng thật cao hứng, cho nên vẫn bu lại bàn luận rôm rả.
Người người ghé mắt nhòm tới ngó lui, Ngụy Anh Lạc nhịn không được nắm chặt nắm đấm.
"Lý công công đến!"
Tiểu thái giám hô lên một tiếng tạm thời gián đoạn câu chuyện của mọi người .
Ngụy Anh Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại lũ lượt kéo đến. Nàng nhận ra vị Lý công công đối diện đang đi tới kia, còn không phải là vị đại tổng quản lần trước đi theo bên cạnh Hoàng đế hay sao?
Nhưng Lý công công vẫn chưa nhận ra nàng. Hôm nay thời tiết có chút nóng, không cần nói chuyện, chỉ cần đứng dưới mặt trời lâu một chút cũng đã toát đầy mồ hôi. Vài tiểu thái giám chu đáo khiêng một cái ghế đem đặt dưới bóng cây, dâng lên chén trà nhỏ cùng dĩa trái cây, Lý công công uống hai phần nước, sau đó hỏi dò: "Đây là?"
"Là tân cung nữ ở phường thêu và phường kim hoàn ạ." Một tiểu thái giám đứng cạnh đang quạt cho hắn cung kính trả lời.
Lý công công gật gật đầu: "Cứ như cũ mà tiến hành, bắt đầu đi."
Hai tay của hắn để trước bụng, mắt nhắm nghiền đầu tựa trên ghế, nhưng không thật sự ngủ mà vẫn tập trung đem hai tai dựng thẳng lên.
"Lại đây xếp hàng đi, từng người ở từng hàng nói một câu." Tiểu thái giám lập tức phân phó nói, "Nô tài gãi ngứa cho cây thần!"
Nói gì vậy?
Các cung nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không hiểu ý tứ câu đó là gì.
"Nhanh chút đi, đừng lãng phí thời gian của Lý công công!" Tiểu thái giám bất mãn thúc giục nói.
Lúc này mới có một cung nữ bước lên nói: "Nô tài gãi ngứa…"
Nàng ta còn chưa nói hết câu, Lý công công đang nằm trên ghế liền chậm rãi lắc đầu. Tiểu thái giám luôn dùng khóe mắt chú ý nhất cử nhất động của hắn, thấy vậy lập tức nói: "Người kế tiếp."
"Nô tài gãi ngứa cho cây thần."
"Kế tiếp."
"Nô tài gãi ngứa cho cây thần."
"Kế tiếp."
"Nô tài gãi ngứa cho cây thần."
"Kế tiếp."
Người phía trước càng ngày càng ít, mồ hôi trên mặt Ngụy Anh Lạc càng ngày càng nhiều.
"Anh Lạc tỷ tỷ, cô thấy nóng sao?" Cát Tường đưa tới một cái khăn, lo lắng nói, "Cho cô mượn khăn này, cô mau lau sạch mồ hôi đi."
Ngụy Anh Lạc không nói một lời tiếp nhận khăn, đưa tay lau lau mặt, bỗng nhiên thân thể lay động rồi té xuống mặt đất.
Cát Tường lại càng hoảng sợ, vội vàng bổ nhào lên người nàng hô to: "Anh Lạc tỷ tỷ, Anh Lạc tỷ tỷ, cô bị sao vậy?"
Động tĩnh quá lớn, Lý công công chậm rãi mở to mắt: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu thái giám đi qua kiểm tra một phen, sau đó quay lại trả lời hắn: "Công công, là một tiểu cung nữ bị say nắng nên ngất đi."
Lý công công ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, cho dù trên đỉnh đầu có tầng tầng lớp lớp tán cây, nhưng vẫn có vài tia mặt trời ngoan cố tìm kiếm khe hở mà chiếu xuống, rọi trên thân người như từng giọt nước sôi nóng hổi.
"Thời tiết hôm nay thật gây khó dễ quá." Lý công công đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, phân phó xuống dưới, "Khiêng cô ta đưa trở về trước, những người còn lại đứng dưới bóng cây phía kia, tiếp tục."
"Nô tài gãi ngứa cho cây thần."
"Kế tiếp."
"Nô tài gãi ngứa cho cây thần."
"Kế tiếp."
"Nô tài gãi ngứa cho cây thần."
"Kế tiếp."
Âm thanh vang vọng càng ngày càng xa, Ngụy Anh Lạc đang được Cát Tường nửa cõng nửa đỡ đi về chợt mở mắt ra, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù không biết Lý công công tại sao phải đi tìm mình, nhưng cũng may ngày đó nàng không lộ mặt ra ngoài, lại mặc xiêm y cung nữ bình thường, cổ áo và ống tay áo đều không có thêu hoa văn đặc thù nào —— quyền lợi đó chỉ có ở đại cung nữ, các cô cô và ma ma mà thôi.
Lý công công chỉ còn cách tìm cung nữ ở các phường thôi, vả lại chỉ có thể nhận diện bằng mỗi giọng nói.
Phường da, phường thêu, phường kim hoàn, Như Ý quán… Hắn còn mấy nghìn thanh âm muốn nghe, chỉ sợ nghe tới nghe lui, nghe riết quên luôn thanh âm của nàng ra sao.
"Chuyện này tạm thời không vội." Ngụy Anh Lạc nghĩ thầm, "Việc cấp bách là phải xử lý những lời đồn đãi nhảm nhí gần đây, a, tuy nói lời đồn chỉ chấm dứt ở người thông minh, nhưng trên đời này kẻ ngu dốt vốn chiếm đa số, thông minh lại không có mấy người…"
Chính Trương ma ma cũng có chung suy nghĩ vậy đấy.
Sau khi công việc ở phường thêu đã hoàn thành xong, Trương ma ma giữ một mình Ngụy Anh Lạc ở lại, đóng kín cửa sổ ngăn cách bên ngoài, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Người người đều nói ngươi cùng một thị vệ đang quen nhau, có thật không?"
Ngụy Anh Lạc cười nói: "Ma ma, lời đồn đã thổi tới tai người rồi sao?"
"Không chỉ ở phường thêu mà lời đồn đã truyền đi khắp nơi luôn rồi." Trương ma ma nói lời thấm thía, "Mặc dù ta không tin, nhưng một đồn mười mười đồn trăm, lực sát thương của nó rất lớn, chính ngươi phải đặc biệt lưu ý đấy."
Hai người nhìn nhau trầm mặc một hồi. Một lát sau, Ngụy Anh Lạc mới nhẹ nhàng hỏi: "Tình huống xấu nhất là gì?"
"Xấu nhất chính là lời đồn truyền tới tai Ngô tổng quản." Trương ma ma nói.
Tuy rằng lúc trước đã từng gặp mặt, cũng từng tán thưởng đối phương. Nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm (*), Ngụy Anh Lạc tự hỏi bản thân hiểu được Ngô tổng quản đến đâu, so ra kém hơn rất nhiều đối với Trương ma ma đã lăn lộn trong hậu cung mấy chục năm trời, vì vậy khiêm tốn thỉnh giáo hỏi: "Ma ma, vậy người xem lỡ như gặp tình huống xấu nhất, lời đồn truyền đến tai Ngô tổng quản, hắn sẽ không phân tốt xấu mà xử trí ta sao?"
(*) Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người chỉ biết được bề ngoài của họ, khó biết trong lòng tâm địa họ thế nào.
"Không đâu." Trương ma ma suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói, "Ngô tổng quản là một người tôn thờ sự thật, nếu hắn đã phân xử thì hơn phân nửa sẽ cẩn thận điều tra kỹ càng, không giống mấy vị công công khác, vì muốn dẹp loạn sự cố nên chỉ tùy tiện xử trí người."
"Ta hiểu rồi…" Ngụy Anh Lạc như có điều suy nghĩ.
Có cừu oán không cách đêm, có kẻ địch liền sớm đi xử trí, tránh cho đối phương ở trong tối tùy thời tùy chỗ đâm một dao sau lưng nàng. Từ trong phường thêu bước ra, một kế hoạch đã dần dần thành hình trong đầu Ngụy Anh Lạc, chỉ là thiếu một chút đồ giống như đạo cụ…
Bước chân chợt dừng lại, nàng đem ánh mắt hướng về phía hành lang đối diện.
Vài thợ thủ công đang đẩy xe đi ngang qua.
Một người thợ trẻ tuổi như cảm giác được gì đó, vừa quay đầu lại liền bắt gặp Ngụy Anh Lạc đang mỉm cười với hắn, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, đứng im tại chỗ bất động, ấp úng không nói được gì, giống như bị tiên nữ chạm một cái đã thành pho tượng, thẳng đến khi bị người bên cạnh vỗ vào ót một cái, khiển trách: "Nhìn gì mà chăm chú thế? Thôi đừng nhìn nữa, đó là nữ nhân trong cung đấy, xinh đẹp như vậy, ai biết có phải vị nương nương nào hay không…"
Mọi người vội vàng cúi đầu xuống hấp tấp đẩy xe rời đi.
Bởi vì động tác quá lớn, bánh xe lăn trúng chướng ngại trên đường, làm rơi vãi không ít đất vụn màu trắng ra ngoài.
Một đôi giày thêu màu trắng thong thả chậm rãi bước tới, sau đó có bàn tay ngọc ngà chúi xuống nhặt lên một chút đất vụn.
Cúi đầu nhìn vụn đất trong lòng bàn tay, Ngụy Anh Lạc chậm rãi nở một nụ cười vô cùng tuyệt mỹ.