Chương 22: Lời đồn

Lời đồn không chỉ được truyền miệng giữa các cung nữ với nhau, nó cũng đã lan truyền đến tai các thị vệ ở đây.

Thậm chí ngay cả Phú Sát Phó Hằng cũng biết chuyện này.

"Khánh Tích hẹn hò với cung nữ sao?" Phú Sát Phó Hằng nhíu mày, cảm thấy việc này ắt hẳn có nội tình bên trong.

Hắn biết rõ con người Khánh Tích. Khánh Tích là một người cẩn thận chặt chẽ, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện trái lẽ thường nào. Vào những lúc không có lịch trực, đám thị vệ hay ăn chơi đàng điếm là chuyện thường tình, có đôi khi Phú Sát Phó Hằng từ chối mãi không được cũng đành phải theo chân bọn thuộc hạ đi đến tửu lâu uống rượu, nhưng hắn thật chưa bao giờ thấy Khánh Tích tham gia lần nào.

Một người chính trực như vậy lại đi dụ dỗ cung nữ sao? Phú Sát Phó Hằng nhịn không được lắc đầu nói: "Khánh Tích đã chọc phải người nào vậy? Rõ ràng lời đồn như thế là đang hãm hại hắn."

Viên thị vệ mật báo vội vàng nói: "Không ai hại hắn cả, chính ta tận mắt nhìn thấy mà."

Phú Sát Phó Hằng nhíu nhíu mày, hỏi: "Ngươi thấy cái gì?"

"Vài ngày trước chúng ta tuần tra ở Ngự hoa viên, thấy một tiểu cung nữ có bộ dáng đoan chính đi ngang qua, lặng lẽ giúi vật gì đó vào người Khánh Tích." Thị vệ cười hắc hắc nói, "Không chỉ mình ta mà còn có mấy người khác cũng chứng kiến nữa."

Đã có người nhìn thấy, e rằng không đơn giản chỉ là tùy tiện bịa đặt rồi.

Không mù quáng tin hoàn toàn lời người khác, Phú Sát Phó Hằng cũng không có ý định chỉ nghe từ một phía, hắn cẩn thận hỏi thăm đối phương lần nữa, nhất là tướng mạo của tiểu cung nữ kia, cuối cùng đứng lên nói: "Được rồi, ta đi hỏi Khánh Tích một chút."

Đi đến gian phòng dành riêng cho thị vệ, bên trong Khánh Tích đang ngồi nghỉ ngơi, mấy người đồng liêu ở bên cạnh đang trêu chọc hắn không ngừng về chuyện đồn đãi hẹn hò kia. Trong lòng Phú Sát Phó Hằng khẽ động, bước chân lại thu trở về, âm thầm đứng phía sau cửa lắng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.

"Ai, Khánh Tích ngươi nha, vô thanh vô tức quen được một tiểu cung nữ xinh đẹp như vậy!" Một gã thị vệ ôm lấy bả vai Khánh Tích, nháy mắt ra hiệu nói.

"Cô ta một mực cúi đầu, làm sao ngươi biết xinh đẹp?" Người khác cũng không dám gật bừa, "Có khi ngẩng đầu lên râu ria so với ngươi còn rậm rạp hơn đấy."

"Cút, cút ra đằng kia. Không ăn được nho còn chê nho xanh à.(*)" Gã kia vội đáp trả, "Cung nữ có thể tiến cung, có người nào mà không ưa nhìn? Kiểu không đứng đắn thì ngay từ cửa Tử Cấm Thành cũng không vào được nữa là! Hơn nữa, thiếu nữ mười sáu tuổi, sắp xếp dọn dẹp, có nơi nào không dễ coi đâu? Khánh Tích, ngươi xem ta nói đúng không?"

(*) Nếu bạn nào đã đọc truyện "Con cáo và chùm nho" rồi sẽ hiểu câu này. Nếu chưa, các bạn có thể tra google để tìm hiểu thêm. Đại khái ý nghĩa câu này là: có rất nhiều người tỏ ra chê bai, khinh miệt cái mà họ mong muốn có nhưng không được.

Khánh Tích bị bọn hắn chen lấn bên trong, sắc mặt lúng túng, chỉ có thể cứng rắn nói: "Lão tổ tông đã ra quy củ, chúng ta không được phép có quan hệ gì với cung nữ, ta với nàng chỉ là…"

"Ai, rốt cuộc ngươi muốn nói gì đây?" Thị vệ cười ha ha, vỗ bờ vai của hắn nói, "Chuyện này dân không lo, quan không quản, cung nữ sớm muộn cũng đến tuổi phải xuất cung. Thế nên nếu ngươi đã thích thì tương lai thu nạp đi! Lấy về làm thϊếp, cũng không phải bắt ngươi bằng lòng cưới chính thê, sợ cái gì!"

Cuối cùng Phú Sát Phó Hằng nghe không nổi nữa, từ phía sau cửa đi ra, thanh sắc lạnh lùng nghiêm nghị: "Khánh Tích!"

Trong phòng âm thanh trêu chọc lập tức im bặt, tất cả mọi người bao gồm cả Khánh Tích vội vàng đứng dậy: "Phú Sát đại nhân…"

Phú Sát Phó Hằng đi đến trước mặt Khánh Tích, có chút đau đầu nhìn người trước mắt trước sau luôn giữ mình trong sạch này, chậm rãi nói: "Cung nữ và thị vệ không thể qua lại bí mật, đây là cung quy, ngay ngày đầu tiên nhập cung ngươi nên biết điều này!"

Khánh Tích bị hắn nói như vậy lặng lẽ cúi đầu.

Phú Sát Phó Hằng hít sâu một hơi, đưa tay nói: "Đem thứ đó giao ra đây."

Thấy Khánh Tích bất động nửa ngày, hắn tăng thêm ngữ khí lần nữa: "Giao đồ vật mà cung nữ đưa cho ngươi ra đây, mau lên!"

Khánh Tích ánh mắt phức tạp nhìn hắn một lát, cuối cùng là khe khẽ thở dài, từ trong ngực lấy ra một vật, đặt trong lòng bàn tay hắn.

Mọi người vốn tưởng rằng vật kia là một khăn thêu khuê danh, hoặc cũng là một kiếm tuệ nhuộm dấu son môi, thậm chí có thể là một đoạn tóc mai trân quý cắt xuống, đại biểu "Kết tóc làm phu thê, ân ái mãi không rời".

Nhưng mà liếc mắt nhìn qua, mọi người thấy được chỉ là một viên đá.

Loại đá xám trắng này có thể tùy ý thấy đầy trong Ngự hoa viên, chẳng có gì khác biệt.

Một thị vệ quen thân với Khánh Tích có lòng muốn giúp hắn một chút, thấy vậy cười nói: "Tặng một viên đá, ý nói lòng thϊếp cứng như đá hả? Ai nha nha, vậy ngươi là bị cự tuyệt rồi? Ha ha ha!"

Không thể không nói nhân duyên Khánh Tích không tệ, hắn cười cười, những người khác cũng cùng cười theo, tiếng cười đồng loạt vang lên, giống như mọi người chỉ xem chuyện này chỉ là đùa giỡn, nên bỏ qua đi.

"Câm miệng!" Phú Sát Phó Hằng lạnh lùng ra lệnh.

Tiếng cười lập tức chấm dứt. Mọi người để ý cẩn thận dò xét thần sắc Phú Sát Phó Hằng. Điều này làm hắn cảm thấy buồn cười trong lòng, chẳng lẽ bọn họ cho rằng hắn là loại người không rõ tốt xấu chỉ biết đánh người thôi sao? Đúng thật là!

"Tất cả các ngươi chép phạt quy tắc thị vệ một trăm lần cho ta!" Phú Sát Phó Hằng đứng chắp tay căn dặn, "Không xong thì không được dùng bữa tối!"

"A? Phú Sát đại nhân!"

"Không muốn đâu…"

"Xin ngài tha mạng!"

Mọi người la hét phản đối vang trời, nhưng Phú Sát Phó Hằng vẫn không có động tĩnh gì.

Cái này cũng vì muốn tốt cho bọn hắn, nếu thật sự đem việc này nhẹ nhàng bỏ qua, khó tránh khỏi để cho bọn họ cảm thấy may mắn, sau này ỷ lại làm không tốt dễ gây chuyện thị phi.

Chép một trăm lần, trách phạt không nặng không nhẹ, thuận tiện giúp tất cả mọi người tỉnh táo sáng suốt.

"Cuối cùng thì, cung nữ kia rốt cuộc là ai?" Trên đường từ chỗ thị vệ trở về, Phú Sát Phó Hằng nhịn không được mở lòng bàn tay lần nữa, ngắm nhìn khối đá bên trong, lẩm bẩm nói, "Còn thứ này là ý gì đây? Chẳng lẽ thật sự là lòng thϊếp như đá?"

Động tĩnh của đám thị vệ trong phòng, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trong tình huống không được tận lực giấu giếm, tất nhiên là chạy không thoát ánh mắt của một người.

"Cô cô, cô cô!" Cẩm Tú gõ cửa phòng Phương cô cô, vẻ mặt vui mừng, "Ta biết được thị vệ kia là ai rồi!"

"A?" Phương cô cô từ trên giường ngồi dậy, "Là ai?"

"Tên là Tề Giai Khánh Tích, nghe nói hai người chẳng những lén lút hẹn hò mà còn đã trao nhau tín vật đính ước rồi…" Cẩm Tú đem chuyện trong phòng thị vệ dặm mắm thêm muối miêu tả một phen, sau đó nói, "Ta còn tra ra được, hắn năm ngày một lần trực ở cửa Càn Thanh, ngày đó đích thị là thời gian hai người bọn họ vụиɠ ŧяộʍ gặp nhau!"

"Ngay cả thị vệ bên đó ai ai cũng biết, chuyện tình hai người này coi như ván đã đóng thuyền." Phương cô cô cười lạnh nói, "Ngươi cứ theo dõi cô ta, ta đoán không đến vài ngày, hai người này sẽ gây ra chuyện lớn!"

Không cần Phương cô cô phân phó, Cẩm Tú cũng sẽ theo dõi nhất cử nhất động của Ngụy Anh Lạc.

Chỉ là quan sát sát lâu như vậy, nàng đến một lần cũng chưa bắt gặp được Ngụy Anh Lạc lén lút qua lại với nam nhân nào. Phương cô cô ba phen mấy bận thúc giục nàng báo cáo, nàng chỉ có thể tiết lộ chút ít dấu vết sót lại.

Nhưng những dấu vết lần này còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?

"Ô!" Bên trong gian nhà ăn dành cho cung nữ, đồ ăn mới vừa bưng lên, Ngụy Anh Lạc liền che miệng vọt tới cạnh cửa nôn ọe…

Cát Tường lập tức nâng chén đĩa để trước mũi, như động vật nhỏ ngửi cả buổi, sau đó nghi ngờ nói: "Không có hỏng mà, Anh Lạc tỷ tỷ, cô không thích ăn cá sao?"

Thức ăn hôm nay phong phú, có cá có thịt, đặc biệt mỗi người còn được một chén canh cá, nước canh được nấu trắng như tuyết, thịt cá mềm mịn hầu như hòa tan trong súp, uống một hớp cảm thấy ngon vô cùng, trong miệng còn lưu lại vị ngọt thanh.

Các cung nữ đa số chỉ được ăn thịt, cơ hội ăn cá lại ít, không phải bởi vì thịt cá quý giá đắt tiền hơn, mà là sợ ăn nhiều cá gây mùi tanh trong miệng, khiến các chủ tử khó chịu.

Vì thế mỗi người đều rất quý trọng cơ hội hiếm có này, ngoại trừ Ngụy Anh Lạc.

"… Ừ, ta từ nhỏ đã không thích ăn cá." Ngụy Anh Lạc quay đầu lại, miễn cưỡng cười với Cát Tường, "Ngươi ăn giùm ta đi."

Cát Tường tất nhiên sẵn lòng: "Được được, còn ta nhường đậu cho cô ăn nhé."

Ngay lúc nàng trao đổi đồ ăn của hai người, bên cạnh thình lình truyền tới một thanh âm: "Có phải dạ dày không tốt hay không, lúc chị dâu ta mang thai cũng giống như vậy, ăn cái gì cũng nôn ra hết."

Ngụy Anh Lạc sắc mặt cứng đờ, sau đó nhìn về phía đối phương nói: "Lần trước Tuệ quý phi ban thưởng không ít bột củ sen, không nghĩ sẽ ăn nhiều như vậy, cho nên dạ dày có chút không tiêu, cũng không phải chuyện to tát gì."

Cẩm Tú cười cười không nói lời nào, nhưng trong lòng xì một tiếng khinh miệt ——

Bột củ sen? Cho tới hôm nay cũng đã được ba tháng, khó tiêu gì chứ, cũng không đến mức bị đến bây giờ!

Chẳng lẽ lại, thật sự là…

Ánh mắt Cẩm Tú hữu ý vô tình đảo qua bụng Ngụy Anh Lạc.