Chương 18: Thị vệ

Ngụy Anh Lạc kinh hồn bạt vía chịu đựng vài ngày, ánh mắt vô luận là lúc làm việc hay rảnh rỗi đều vô tình hay cố ý liếc về phía cửa lớn.

Sợ có người đẩy cửa vào, hô to một tiếng: "Ngụy Anh Lạc, ngươi gây chuyện như vậy, đi theo chúng ta một chuyến!"

Bả vai bỗng nhiên bị người vỗ một cái, Ngụy Anh Lạc cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Làm sao vậy làm sao vậy?"

"Làm sao vậy cái gì?" Cát Tường kỳ quái nhìn nàng một cái, "Anh Lạc tỷ tỷ, cô xem bên kia kìa."

Ngụy Anh Lạc thuận theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy trên hành lang đi qua vài tên thị vệ, trước sau tổng cộng sáu người, mỗi người thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, lại thêm trang phục bội đao, làm nổi bật chí khí uy nghi đàn ông đến cực hạn.

"Cô nhìn người kia, cái người đi cuối cùng ấy." Giọng nói Cát Tường mang đầy hoài niệm, "Hắn lớn lên thật giống ca ca của ta."

"Thôi đi." Cẩm Tú cười khúc khích, "Đừng có dát vàng lên ca ca của ngươi nữa."

Cát Tường trừng mắt lại nàng: "Ngươi tại sao nói thế!"

"Ta không nói sai nha." Cẩm Tú vụиɠ ŧяộʍ dùng cây bóng nước nhuộm đỏ móng tay của mình, "Ngươi cho rằng thị vệ trong Tử Cấm Thành đều là người bình thường à! Hồng tường của Tử Cấm Thành chính là ranh giới của thị vệ!"

Cát Tường nghe xong không hiểu ý tứ trong đó, lại không muốn thỉnh giáo nàng ta, vì vậy quay đầu hỏi Ngụy Anh Lạc: "Anh Lạc tỷ, cô nói cho ta nghe một chút đi, ranh giới của thị vệ là cái gì vậy?"

Ngụy Anh Lạc thở dài, cố gắng lời ít mà ý nhiều giải thích cho nàng: "Hộ quân bên ngoài hồng tường cũng chỉ thuộc hạ ngũ kỳ thôi. Nhưng thị vệ bên trong hồng tường thì đều là hoàng thân quốc thích thuộc thượng tam kỳ."

Cát Tường cái hiểu cái không gật đầu, lại lắc đầu: "Ta không rõ, quý nhân cũng muốn làm thị vệ sao?"

"Đương nhiên rồi!" Cẩm Tú cướp lời nói, nàng muốn khoe khoang người khác, cũng muốn biểu hiện ra bản thân so với người bên ngoài hiểu rộng biết nhiều, "Đừng nói cao nhất là ngự tiền thị vệ, chỉ cần là thị vệ cổng Càn Thanh thôi thì tương lai đều có khả năng tin tưởng cùng thành tựu phi phàm rất cao! Ngươi cũng đừng quên, từng giây từng phút ở cạnh Hoàng thượng, tự nhiên sẽ từng bước thăng quan tiến chức!"

Các cung nữ còn lại cũng bắt đầu miệng mồm múa may thảo luận, đối với sáu viên thị vệ kia chỉ trỏ không ngừng.

"Nghe nói hàng năm vì tranh suất để được có tên trong danh sách thị vệ Tử Cấm Thành này, con dòng cháu giống thuộc thượng tam kỳ đều muốn tham gia luận võ."

"Xuất thân cao quý còn chưa đủ, võ công cũng phải cực kỳ xuất chúng."

"Nghe nói thị vệ xuất sắc nhất là đệ đệ của Phú Sát hoàng hậu – Phú Sát đại nhân. Là hoàng thân quốc thích, văn võ song toàn chân chính đó!"

"Là vị nào vậy? Có trong số những người đó không?"

"Chính là người đi đầu kia, người cao nhất kia kìa!"

Thần sắc Cẩm Tú khẽ động, chợt đem khay áo trong tay giúi vào lòng Cát Tường, sau đó ôm lấy bụng nói: "Ta đau bụng quá phải đi giải quyết gấp đây, Cát Tường ngươi giúp ta mang thứ đó đến phường thêu nhé, ôi, ôi, ta đi trước!"

"Gì vậy chứ, thật là phiền quá đi." Cát Tường bất mãn lầm bầm một câu, thực sự không suy nghĩ nhiều.

Đứng bên cạnh, Ngụy Anh Lạc nhìn qua phương hướng đối phương vừa chạy đi, như có điều gì suy nghĩ.

Tiến cung cũng đã được một thời gian, những thứ khác không cần nhắc đến, nhưng nhận thức cùng tinh thông đường hướng phải có chỗ tiến bộ, nếu không cứ đi vào nơi không nên vào thì bị đánh là chuyện không thể tránh khỏi.

Phương hướng mà nhóm thị vệ đi đến là Ngự hoa viên, đó cũng là con đường dẫn tới Trường xuân cung. Nếu như bọn họ ở chỗ này mỗi người một ngả, như vậy tám chín phần mười là Phú Sát Phó Hằng muốn tới Trường xuân cung để thăm tỷ tỷ của hắn.

Cẩm Tú ẩn núp sau một ngọn núi giả, sắc mặt ửng hồng, cảm xúc dâng trào, không ngừng thò đầu ra ngoài nhìn, ngó qua ngó lại. Quả nhiên trời không phụ lòng người, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy được một thân ảnh đang đi tới. Cắn răng quyết tâm, nàng cầm một tảng đá trên tay rồi hung hăng nện trên chân chính mình.

Đau!

May mà trước đó nàng đã tính trước nhét khăn vào miệng mới không có kêu ra tiếng.

Một tay vịn lên ngọn núi, Cẩm Tú lảo đảo thân mình đứng dậy, nhưng trong thâm tâm suy nghĩ đã bay đến người phía bên kia ngọn núi. Nàng dùng tay gảy gảy chút tóc mai, điều chỉnh biểu lộ trên mặt để bản thân càng thêm điềm đạm đáng yêu, liễu yếu đào tơ.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Cẩm Tú chuẩn bị hướng ra bên ngoài!

Nhưng bỗng nhiên một cánh tay không biết từ đâu vươn ra, kéo nàng trở về lại phía sau ngọn núi giả đó.

Phía bên kia, Phú Sát Phó Hằng đồng thời đi ngang qua.

Ở phía bên này, Cẩm Tú dùng sức né tránh bàn tay đang bụm miệng mình lại, phẫn nộ gầm nhẹ: "Ngụy Anh Lạc! Ngươi làm gì vậy?"

"Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng." Anh Lạc nhìn chằm chằm vào nàng, "Cẩm Tú, ngươi muốn làm gì?"

"Có nữ nhân nào mà không muốn tìm cho mình một con đường tốt? Ta có gì sai chứ?" Cẩm Tú bỗng nhiên đánh giá Ngụy Anh Lạc từ trên xuống dưới kỹ càng một phen, vẻ mặt hoài nghi hỏi lại, "Chẳng lẽ ngươi cũng nhìn trúng cành cây cao này sao?"

"Ta không dám." Ngụy Anh Lạc cười nhạo một tiếng, sau đó thu lại nụ cười, lạnh lùng nói, "Ta và ngươi đều ba đời làm nô bộc. Xuất thân đã như thế, người còn muốn một đô thống (*) hoặc tử đệ tướng lĩnh đến cầu hôn sao? Đừng nói đô thống hay là tử đệ tướng lĩnh, chỉ sợ ngay cả nhi tử tướng lĩnh cũng đều không để ngươi vào mắt đi! Những người kia còn vậy, huống chi là một người quyền quý như Phú Sát đại nhân chứ?"

(*) Đô thống (hoặc thống chế): là võ quan nắm giữ một doanh quân.

Nàng khuyên nhủ một thôi một hồi, nhưng đổi lại Cẩm Tú vẫn không cho là đúng: "Chỉ cần rất xinh đẹp, làm sao ngươi biết ta không thể trèo cao?"

Ngụy Anh Lạc ngây ngốc chốc lát, sau đó nhíu mày nhìn lại đối phương: "Ý của ngươi là… làm thϊếp?"

Cẩm Tú chém đinh chặt sắt gật đầu: "Dù có làm thϊếp của người quyền quý thì cuộc sống làm phu nhân sau này cũng khá giả hơn nhiều!"

Người có chí riêng, không thể cưỡng cầu.

Ngụy Anh Lạc ngao ngán lắc đầu, cảm thấy người này không khác gì một chiếc túi da không đáy, bên trong toàn bộ chất đầy hư vinh, ảo tưởng du͙© vọиɠ cùng với tư lợi tột cùng.

"Ngươi nghĩ thế nào ta không quan tâm, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ một chuyện. Nơi này là Tử Cấm Thành, thị vệ cùng cung nữ có gian tình, một khi lan truyền ra ngoài, hắn là hoàng thân quốc thích có thể nhẹ nhàng né qua, còn ngươi? Chỉ còn đường chết." Ngụy Anh Lạc sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói, "Chỉ vì hôm nay ngươi cùng trở ra với ta, lại còn ở chung một chỗ, nếu như ngươi làm ra chuyện xấu gì thì ta sẽ bị chỉ trích cùng liên lụy theo."

Cẩm Tú trào phúng cười cười: "Thì ra nói nhiều như vậy cũng chỉ vì bản thân ngươi."

"Đúng, cũng là vì chính ngươi." Ngụy Anh Lạc quay đầu cười cười, "Nếu không muốn ta đem sự tình hôm nay nói cho Phương cô cô biết, hiện tại ngươi hãy lập tức cùng ta trở về."

Thấy nàng lại dùng Phương cô cô để đe dọa mình, Cẩm Tú tức giận vô cùng nhưng vẻ mặt ngược lại cười cười, đang muốn đáp trả mỉa mai chợt nghe phía bên kia ngọn núi truyền tới một giọng nam trong trẻo vang lên: "Ta thấy vị cô nương này nói đúng."



Ngay sau đó, một thân ảnh mặc trang phục thị vệ đang khoanh tay nghiêng người xuất hiện bên sườn núi, đối với các nàng cười nói: "Các ngươi cần phải trở về đi."

"Phú Sát đại nhân…" Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.

Có một số người mặc long bào cũng không giống thiên tử, lại có một số người mặc quần áo thị vệ cũng không giống thị vệ.

Phú Sát Phó Hằng chính là loại người này.

Khí chất quá mức ung dung hòa nhã, mặc dù dáng đứng kia chỉ là tùy hứng nhất thời nhưng lại giống như chim phượng hoàng đáp xuống ngô đồng, lông vũ nhẹ nhàng xòe ra chính là bộ đồ thị vệ trên người hắn, khoác lên người khác là biểu trưng cho thân phận, nhưng khoác trên người hắn lại là hạ thấp bản thân.

Đôi mắt phượng hẹp dài quét qua khuôn mặt Ngụy Anh Lạc. Góc mắt phải bên dưới có một nốt ruồi nhỏ càng khiến hắn trở nên ung dung lại thêm vài phần mập mờ cùng gợi cảm.

"Ngụy Anh Lạc." Hắn gọi một tiếng, thanh âm trong trẻo tựa như rượu ngon đã được ủ dưới đất lâu năm, chỉ ngửi mùi thôi mà đã có thể làm say lòng người.

Ngụy Anh Lạc lặp lại chiêu cũ, không muốn đối phương ghi nhớ tướng mạo bản thân nên cố ý cúi đầu thật sâu: "… Phú Sát đại nhân còn gì căn dặn sao?"

"Ngẩng đầu nhìn ta." Phú Sát Phó Hằng ra lệnh.

Ngụy Anh Lạc không có cách nào khác đành phải chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.

Cũng khó trách Cẩm Tú hô hào muốn làm thê thϊếp của hắn.

Đôi mắt phượng của người trước mắt này vô ý lại như hữu tình, hắn không cần mở miệng nói chuyện, chỉ cần dùng đôi mắt này nhìn qua ngươi, trong lòng liền hóa thành hàng vạn nhu tình mà mềm nhũn.

"Ngươi thấu tình đạt lý như thế là tốt, nhưng lại có chút sơ sót." Phú Sát Phó Hằng tiện tay vỗ vỗ bội đao bên hông, "Thị vệ trong cung đều là những ba đồ lỗ (*) hàng đầu, bao gồm cả ta. Vì thế bất kỳ ai cũng có thể… phát hiện sau ngọn núi giả này có người ẩn nấp."

(*) Ba đồ lỗ: là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.

Nói cách khác, mưu kế của Cẩm Tú ngay từ đầu đã thất bại thảm hại.

Mặc dù có thành đi chăng nữa, đó cũng chỉ là thị vệ cố ý trúng kế, muốn giao bản thân đưa vào bàn tay mỹ nhân.

Cẩm Tú ngượng ngùng cúi đầu xuống. Ngụy Anh Lạc bên cạnh cũng bắt chước nàng gục đầu: "Vâng, Anh Lạc đã thụ giáo."

"Được rồi, các ngươi mau đi đi." Phú Sát Phó Hằng dùng ánh mắt nhìn người bên cạnh Cẩm Tú, "Dìu cô ấy trở về đi. Sau đó nên giáo huấn cô ấy nhiều vào, miễn cho sau này đại họa đến không kịp trở tay."

Ngụy Anh Lạc vội vàng đỡ Cẩm Tú rời đi. Trên đường trở về, sắc mặt Cẩm Tú đều rất khó coi, cũng không biết là bởi vì chân đau, hay là bởi vì câu nói cuối cùng của Phú Sát Phó Hằng.

"Nghe thấy rồi chứ, trong cung không có kẻ đần, ngươi cũng đừng ngu ngốc thế nữa." Ngụy Anh Lạc khuyên bảo một lần cuối cùng.

Không ngoài dự liệu, đổi lấy vẫn là một tiếng cười lạnh tràn ngập ghen ghét. Cẩm Tú hất tay nàng ra, bản thân khập khiễng hướng nơi ở cung nữ đi tới, thanh âm mang theo một tia kích động: "Ngươi lại đem ta làm bàn đạp để trèo cao rồi. Phú Sát đại nhân nhớ kỹ tên ngươi như vậy, nhưng lại chớ hề nhớ tên của ta!"

Ngụy Anh Lạc lắc đầu thở dài.

Đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau nàng sẽ không khuyên Cẩm Tú một câu nào nữa, nàng ta có náo loạn thành dạng thế nào cũng không liên quan đến mình nữa, tự nàng ta chịu trách nhiệm đi.

"Bịch."

Một hòn đá nhỏ lăn đến bên chân Ngụy Anh Lạc, nàng thuận theo phương hướng viên đá ném tới nhìn qua, nhăn nhíu mày, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi xác định muốn tự mình đi về, không cần ta đỡ phải không?"

"Nói nhảm!" Cẩm Tú ở phía trước nghe vậy bước chân lập tức nhanh hơn, "Ai muốn ngươi giả vờ nịnh bợ! Tự ta sẽ đi!"

Cắn răng chịu đựng chân đau, Cẩm Tú một đường trở về chỗ ở, vừa nhìn thấy giường liền nhào tới, toàn bộ người co quắp trên giường, mồ hôi thấm lên đệm chăn lưu lại dáng hình mơ hồ.

"Ôi, ngươi bị gì thế? Bản thân sao lại chật vật như vậy?" Cát Tường đi ngang qua chợt dừng bước chân lại, trong miệng còn đang nhét một miếng bánh ngọt.

"Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, ăn xong của mình còn muốn ăn tiếp phần của Ngụy Anh Lạc, ngươi cho rằng cô ta muốn tốt cho ngươi sao? Cô ta là đang nuôi ngươi cho mập để làm nền cho dáng người mảnh mai thon thả của mình thôi… Đợi đã nào…!" Theo phản xạ châm ngòi ly gián một phen, Cẩm Tú bỗng nhiên trái phải liếc nhìn xung quanh, "Ngụy Anh Lạc đâu?"

"Cô ấy không phải đuổi theo ngươi à?" Cát Tường đem một miếng bánh khác bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, "Làm sao vậy, không phải đuổi theo à?"

Cẩm Tú đờ người một lúc, gục đầu xuống, cẩn thận nhớ lại tình cảnh vừa rồi.

Cục đá kia từ đâu bay tới nhỉ?

Sau một lùm cây tử đằng xanh um tùm tươi tốt, ẩn hiện chim hót líu lo, làn gió thơm lưu lại mỹ nam.

Đích xác là một mỹ nam.

Chỉ nhìn một bên mặt đã cảm thấy thân hình thon dài, thị vệ dung mạo tuấn lãng.

Cẩm Tú đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hai mắt sáng rực, như là hai đốm lửa sáng bừng.