Chương 14: Uống thuốc

Ngụy Anh Lạc nở nụ cười.

"Nếu ma ma không biết tỷ ấy là ai thì sao vừa nãy người lại một mực chắc chắn kỹ thuật thêu của tỷ ấy hơn ta?" Ngụy Anh Lạc thở dài, cầm một chiếc giá thêu trong tay lên nói, "Kỹ thuật thêu thùa của ta toàn bộ đều được tỷ ấy dạy dỗ. Tỷ ấy tận tâm dạy ta, ta cũng tận lực học hỏi…"

Từ nhỏ, Ngụy Anh Ninh là một người lý tưởng hoàn mỹ trong lòng Ngụy Anh Lạc. Tỷ muội song sinh nhà khác đều hy vọng giữa họ có chút khác biệt, nhưng Anh Lạc thì ngược lại. Nàng hận không thể biến bản thân trở thành một Ngụy Anh Ninh thứ hai trên đời, làm gì cũng đều muốn giống tỷ tỷ như đúc.

Cho nên nàng bắt chước tỷ tỷ từ cách trang điểm ăn mặc, vẻ mặt nhăn mày nở nụ cười, tư thế dáng đi, cho đến thêu thùa may vá.

"Ta tư chất có hạn, tuy rằng được tỷ ấy truyền đạt thập phần tỉ mỉ, nhưng nhiều nhất chỉ có thể học được bảy tám phần." Ngụy Anh Lạc đối với Trương ma ma nói, "Vì vậy người nói đúng, kỹ thuật thêu của tỷ ấy so với ta tốt hơn nhiều."

Trương ma ma thật lâu không nói gì.

"… Ma ma, người hãy kể cho ta nghe một chút chuyện về tỷ ấy đi." Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng nói, "Tỷ ấy lúc trước cũng từng làm việc trong phường thêu. Hay có khi tỷ ấy từng là thuộc hạ của người không chừng?"

"Trong phường thêu này nhiều người như vậy, ngoại trừ cung nữ làm việc trong đó ra, còn có những tú nương xuất sắc được mời từ bên ngoài cung nữa." Trương ma ma mặt không đổi sắc nói tiếp, "Nhiều người như vậy, ai lại rảnh rỗi ghi nhớ tên từng người làm gì? Cơ mà, ngươi hôm nay làm xong việc rồi sao?"

Trương ma ma thề thốt phủ nhận, thậm chí còn đánh trống lảng cứng nhắc sang chuyện khác. Ngụy Anh Lạc không thể để cơ hội biết được chuyện trong cung của tỷ ấy cứ như thế mà vuột mất, nên nàng cúi đầu mang theo chút ít cầu khẩn đối với Trương ma ma nói: "Ma ma, ta còn nhỏ dại không hiểu chuyện, lại không am hiểu giao tiếp, đã tiến cung lâu như vậy nhưng cũng chẳng có mấy người bằng hữu, ta chỉ có thể tin tưởng ma ma, cầu xin người chỉ bảo cho ta một chút… phải làm thế nào ta mới có thể không giẫm theo vết xe đổ của Ngụy Anh Ninh?"

Một lần nữa Trương ma ma lại trầm mặc.

Lúc này Ngụy Anh Lạc không thúc giục người. Chỉ có chủ tử mới có quyền ép buộc nô tài làm việc, nàng không phải là chủ tử, trái lại, nàng là thuộc hạ làm việc dưới trướng Trương ma ma, miễn cưỡng cũng được coi như là nô tài cấp dưới của Trương ma ma mà thôi.

Trương ma ma có chịu trả lời câu hỏi của nàng hay không chỉ có thể dựa vào giao tình cùng hảo cảm mà nàng tích lũy được trong suốt một tháng vừa rồi, cùng với… sức nặng của tỷ tỷ trong lòng Trương ma ma.

Từng giây từng phút trôi qua, Ngụy Anh Lạc cúi thấp đầu, tâm tình nóng như lửa đốt dần dần bắt đầu chuyển lạnh. Trương ma ma vẫn không chịu trả lời nàng là bởi vì một tháng quá ngắn sao? Quả nhiên, nàng quá nóng vội rồi, có lẽ nếu nàng kiên nhẫn thêm mấy tháng nữa…

"… Trong cung có nhiều kiêng kị, thí dụ như tên người mà ngươi nói đến lúc nãy." Giọng nói của Trương ma ma bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu nàng, "Chữ thứ ba trong tên là khuê danh của Tuệ quý phi đấy."

Ngụy Anh Lạc kinh ngạc ngẩng đầu.

Thần sắc Trương ma ma hết sức phức tạp, người thoạt nhìn trông rất không vui —— nếu ai cũng bị thuộc hạ tính toán như thế mà vẫn vui vẻ mới là lạ đấy.

Dù là như thế, Trương ma ma vẫn đang cho Ngụy Anh Lạc một đáp án.

"Hạ nhân không xứng gọi tên của các quý nhân, vì vậy người mà ngươi nói ở chỗ này nhất định đã đổi tên rồi." Trương ma ma chậm rãi nói, "Chuyện này coi như kết thúc ở đây, ngươi cũng đừng chạy đi lung tung nói tên người đó ra, nếu không may truyền đến tai của Tuệ quý phi, chắc chắn chẳng có gì tốt lành đâu! Được rồi, công việc ở đây cũng không còn gì cần ngươi nữa, mau đi đi!"

"Ma ma…"

"Đi!"

Cửa phường thêu khép lại sau lưng Ngụy Anh Lạc, nàng cơ hồ là bị Trương ma ma đuổi ra khỏi phường thêu.

Ngụy Anh Lạc quay trở về nơi ở cho tiểu cung nữ với tâm hồn treo ngược cành cây. Phương cô cô thấy nàng được về sớm liền ngay lập tức ném vài đôi vớ giày đến, muốn nàng thêu vài hoa văn đẹp mắt.

Ngụy Anh Lạc không chuyên tâm ngồi thêu cho nên nhiều lần bị kim đâm khiến vết thương chồng chất trên tay. Nàng chậm chạp ngậm vào miệng cầm máu, vị tanh nhanh chóng lan tràn ra khắp khoang miệng.

"Tràng hạt phỉ thúy này thật là đẹp mắt." Cát Tường đi ngang qua bên cạnh khen ngợi một câu.

Ngụy Anh Lạc cúi đầu, thì ra nàng bất tri bất giác đã thêu thành một chuỗi tràng hạt phỉ thúy. Chỉ một lần nhìn qua, trong nội tâm vô thức hiện lên hình ảnh một chuỗi tràng hạt xanh biếc quấn quanh cổ tay người ấy.

"Tuệ quý phi…" Ngụy Anh Lạc nói thầm trong lòng.

Lúc đầu nàng còn đang suy nghĩ nát óc nên làm thế nào để gặp được Tuệ quý phi, lại không nghĩ rằng cơ hội lại tới nhanh đến vậy.

Mấy ngày sau tại phường thêu, Trương ma ma cho gọi Ngụy Anh Lạc cùng Cẩm Tú đến trước mặt, đối với hai nàng dặn dò: "Hai ngươi đi theo ta."

Ngụy Anh Lạc và Cẩm Tú lập tức bỏ đồ trong tay xuống, đi theo sau lưng ma ma. Ba người đội hình một trước hai sau cùng bước vào chín khúc hành lang sâu dài gấp khúc trong vườn Ngự uyển. Trương ma ma đi bên cạnh chợt hỏi: "Nhớ kỹ đường đi chưa?"

"Nhớ kỹ rồi thưa ma ma." Cẩm Tú giành nói, nàng dù sao vẫn đang nghĩ mọi biện pháp để lưu lại ấn tượng tốt với người khác.

Nhưng mà Trương ma ma lại cười nói: "Đợi tí nữa có thể chắc chắn quay trở về chứ?"

Cẩm Tú lập tức ngậm miệng, nói thì dễ chứ làm mới khó, trước hay sau con đường này đều rập khuôn giống nhau cả —— nơi này rất thích hợp dành cho thích khách để chúng phải tốn nhiều công sức lẫn thời gian để tìm ra được lối thoát. Nhưng còn nàng chỉ là một tiểu cung nữ suốt ngày cắm mặt ở phường thêu, vì vậy nếu không để ý kỹ thì sẽ rất dễ bị lạc đường.

Nếu như Trương ma ma thật muốn tự nàng trở về, chắc nàng không còn cách nào khác ngoài việc hỏi lối ra dọc suốt con đường mất.

"Quy củ trong cung không cho phép chạy loạn khắp nơi, vì vậy các cung nữ bình thường đều không được phép rời khỏi cung, trừ phi người đó phụng mệnh chủ tử đem đồ đến cho nơi khác." Nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Cẩm Tú, Trương ma ma cũng không mắng nàng, chỉ thản nhiên nói, "Nhưng làm việc ở phường thêu thì đặc thù cần phải thường xuyên chỉnh sửa y phục cho các chủ tử trong cung, vì thế nơi này các ngươi nhất định phải quen thuộc đường đi nước bước, nếu không bảy rẽ tám lượn lại quay về không được coi chừng liên lụy bản thân."

"Vâng!" Cẩm Tú vội vàng đáp.

Ngụy Anh Lạc không xen ngang hai người trong lúc nói chuyện, lại từ cuộc đối thoại đó nghe ra chút ít những cái khác, vì thế nàng hỏi: "Ma ma, chúng ta bây giờ mang xiêm y cho vị chủ tử nào đây?"

Trương ma ma mang ý vị sâu xa khẽ nhìn nàng một cái, sau đó tầm mắt phóng về phía một công trình có ngói xanh tường đỏ cách đó không xa, thản nhiên nói: "Tuệ quý phi."

Sau đó trên suốt đường đi Cẩm Tú đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương xen lẫn hưng phấn.

Ngụy Anh Lạc biết rõ nàng ta lại có ý đồ muốn trước mặt quý nhân mà biểu hiện thật tốt, nhưng Tuệ quý phi là người dễ nịnh nọt vậy sao?

Tuy các nàng mới vào cung không lâu nhưng lại có quan hệ với tất cả cung nữ hầu hạ phi tần, nên từ miệng của họ mà biết được không ít chuyện xảy ra trong cung. Hoàng hậu nương nương quanh năm hướng Phật mặc kệ mọi thứ xung quanh, hậu cung hầu như đều do một tay Tuệ quý phi làm chủ. Vị Tuệ quý phi này kiều diễm như mẫu đơn, còn yêu thích xa hoa, hơn nữa lại hỉ nộ vô thường, lúc cao hứng thì cầm một chút trân châu ném bố thí cho hạ nhân, còn lúc mất hứng cũng cầm một chút trân châu, nhưng không phải bố thí nữa mà ra lệnh cho hạ nhân từng hạt từng hạt nuốt cho nàng xem…

Một đóa hoa Mẫu đơn xinh đẹp mà hung tàn, kiều diễm nhưng cay độc.

"Quý phi nương nương, xin tha mạng!"

Kết quả ba người còn chưa bước vào cửa lớn của tẩm cung Tuệ quý phi, bên tai liền vang lên một tiếng kêu chói tai thảm thiết.

"Nhanh quỳ xuống!" Trương ma ma vội vàng hô một tiếng, sau đó bản thân nhanh chóng quỳ trên mặt đất.

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng lúc này tốt nhất nên khôn ngoan nghe theo lời người có thâm niên trong cung, vì thế Ngụy Anh Lạc gấp gáp vội vàng quỳ theo, sau đó khóe mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía trước.

Một chủ tử trang điểm xinh đẹp, hình như mới từ hướng cung điện mà chạy ra. Bởi vì gấp gáp chạy đi nên giày có chân mang chân không, dù vậy nàng vẫn ngoan cường tiếp tục chạy về phía cửa cung. Nhưng rất nhanh bị hai cung nữ khỏe mạnh sau lưng tóm được, nàng nhịn không được khóc thét lên: "Quý phi nương nương, cầu người tha mạng thần thϊếp!"

Sau đó một vị mỹ nhân như hoa toàn thân phục trang đẹp đẽ từ sau bụi hoa lướt nhẹ đến. Chỉ thấy nàng ta tay phải quấn quanh một chuỗi tràng hạt phỉ thúy, đeo móng tay giả nhẹ gác lên tay của một thị nữ đi cạnh; mỗi một bước đi khiến cho tràng hạt, khuyên tai minh nguyệt cùng kim trâm cài tóc trên người lay động theo, chiết xạ với nhau tạo ra một mảng ánh sáng lấp lánh.

Từ xa nhìn lại, nàng tựa như đang ngồi trên một đám mây lướt nhẹ tới với ánh hào quang tỏa ra khắp người.

Chờ đi đến gần mới phát hiện nàng mỹ lệ nổi bật chẳng khác gì với ánh sáng trên người.

"Tuệ quý phi đây ư?" Ngụy Anh Lạc thầm nghĩ.

Đã từng nghe nhiều lời đồn về vẻ đẹp của nàng. Một vẻ đẹp khiến nhiều người há hốc mồm mà không khỏi trầm trồ khen ngợi. Đẹp đến độ không chân thật.

Mẫu đơn nở rộ, diễm áp quần phương.

"Xin tha mạng cái gì, không khéo người khác nghe được còn tưởng rằng bổn cung muốn hại ngươi đấy." Tuệ quý phi chậm rãi đi đến trước mặt vị chủ tử bị tóm được kia, mắt từ trên cao nhìn xuống, khóe môi vẽ ra một nụ cười, "Du quý nhân, bị bệnh thì phải uống thuốc."

"Không, không!" Người được gọi là Du quý nhân kia gấp gáp lắc đầu lia lịa, "Thần thϊếp không có bệnh, thần thϊếp…"

"Lưu thái y!" Tuệ quý phi bỗng nhiên gọi một tiếng, "Còn không mau cho Du quý nhân uống thuốc?"

Sau lưng nàng một lão thái y vội vàng bưng chén thuốc bước ra.

Mắt thấy chén thuốc nóng nghi ngút khói kia cách mình càng ngày càng gần, Du quý nhân tóc ướt đẫm mồ hôi, một mặt giãy giụa, một mặt sức cùng lực kiệt hô to: "Ta không có bệnh! Ta đang mang long thai!"

Tức thời ở đây lặng như tờ, hơn mười người đang có mặt ở nơi này đều hận không thể tai điếc mắt mù, miễn cho ngày sau bị gϊếŧ người diệt khẩu.

Nhưng mà thần sắc Tuệ quý phi vẫn ung dung bình tĩnh, nghe như không nghe, lần nữa lặp lại mệnh lệnh bản thân đã nói trước đó: "Lưu thái y, còn không mau cho Du quý nhân uống thuốc?"

"Vâng, vâng…" Lưu thái y vội nói.

Ngụy Anh Lạc vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn chậm chạp đi tới, tay hắn bưng chén thuốc có chút run rẩy, thuốc lỏng màu nâu bên trong rơi xuống một ít.

Nàng nhịn không được cảm thấy chạnh lòng.

Lúc trước chỉ nghe hí kịch biết được hậu cung tranh sủng ác liệt, bức người sẩy thai, nào có nghĩ đến sẽ có một ngày tận mắt chứng kiến một màn như vậy.

Lúc nghe hí kịch đùa giỡn, các khán giả có thể hùng hùng hổ hổ, thậm chí có kẻ thừa tiền còn dùng bạc trong tay kêu gọi người chủ trì công bằng, những người chủ trì như vậy sau khi nhận được tiền đầy đủ liền sẽ mồm mép một phen, làm cho nhân vật trong kịch người ở hiền gặp lành, người ở ác gặp ác.

Nhưng thực tế phũ phàng, người ác lại luôn sống tốt.

Thí dụ như vị Tuệ quý phi trước mắt này.

Bên cạnh ca tụng vẻ đẹp, nhiều người cũng đồn về sự độc ác của nàng. Sự ác độc khiến nhiều người há hốc mồm mà không ngừng bôi nhọ gièm pha. Ác đến độ không tưởng.

Tuy là Mẫu đơn, nhưng cũng là đóa Mẫu đơn độc nhất.

"Ngươi cũng không phải là trẻ con, như thế nào chỉ uống thuốc thôi mà đau khổ như thế?" Tuệ quý phi vẫn là phong thái ngạo mạn cao cao tại thượng, trong mắt đều xem đối phương chẳng khác gì một con kiến, "Các ngươi mau tới giúp đỡ Du quý nhân uống thuốc."

Du quý nhân vẫn một mực cự tuyệt. Vì để tránh đi chén thuốc trước mắt, nàng lắc lắc đầu như trống bỏi làm cho trâm tóc cài đầu đều bị lực mạnh hất xuống, mái tóc trở nên bù xù giống như phát cuồng.

"Vâng, nương nương." Vài cung nữ nhận lệnh, hai tay kiềm vai nàng giữ chặt lại, một người bóp cằm buộc nàng hé miệng, sau đó ánh mắt ngầm nói thái y đổ thuốc vào.

Mắt thấy một màn này, Ngụy Anh Lạc đang quỳ trên đất vô thức xiết chặt nắm đấm.

Bốn phía trái phải xung quanh đều không có ai khác ngoài Tuệ quý phi cùng thủ hạ của mình, trong khi các nàng chỉ có ba người lại còn thân phận thấp kém. Ai sẽ thương cảm vì Du quý nhân mà cầu khẩn, ai sẽ to gan vì Du quý nhân mà xin tha?

Ngụy Anh Lạc hít một hơi thật sâu…

"Dừng tay!"