Chương 31: Không quan tâm

Anh Lạc lửa giận bừng bừng đẩy cửa bước ra khỏi tẩm điện của nàng. Minh Ngọc thấy cô như vậy bèn gọi lại

- Anh Lạc!

Cô không đáp chỉ liếc mắt nhìn sang, ánh mắt sắc lẹm mang theo sát khí muốn gϊếŧ người. Minh Ngọc có chút sợ hãi

- Ngươi... Ngươi sao vậy... Bị nương nương trách phạt gì sao...

Tuy biết lý do đó không hợp lý cho lắm nhưng hiện tại Minh Ngọc không nghĩ được gì khác. Mới lúc nãy vẫn còn êm đẹp, vừa vào hầu hạ nương nương một chút lại một thân sát khí đi ra. Nương nương ôn nhu mềm mỏng như vậy, mới sáng ra chắc sẽ không làm chuyện gì để chọc giận con khỉ kia hết. Vậy thì tại sao?

- Tránh ra!

Anh Lạc không trả lời, lạnh lùng đẩy Minh Ngọc qua một bên rồi một đường đi thẳng. Minh Ngọc bị bất ngờ, loạng choạng suýt ngã, đến khi đứng vững muốn quay lại mắng người kia thì người đã khuất bóng từ lúc nào. Sao lại đi nhanh như vậy? Minh Ngọc khó hiểu rồi bắt đầu thấy lo lắng về vị vẫn còn đang ở trong điện kia. Dựa theo kinh nghiệm của Minh Ngọc thì sau khi Anh Lạc đùng đùng chạy ra khỏi tẩm điện thì hoàng hậu nương nương ở phía trong cũng sẽ không khá hơn cô là mấy. Hai con người này chính là luôn chung một trạng thái cảm xúc. Suy nghĩ một lát, Minh Ngọc vẫn quyết định đi vào xem thử. Từng bước chân nhẹ nhàng như lo sợ điều gì. Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng khi thấy cảnh trước mắt vẫn không khỏi kinh ngạc. Thau nước đặt trên bàn, nước văng tung toé xung quanh, chứng tỏ người gây ra đã rất tức giận. Hoàng hậu tôn quý ngồi trên phụng sàng, vẫn chỉ mặc tẩm y, tay ôm chặt tấm chăn, đôi vai không ngừng run rẩy, từng tiếng nức nở đầy kìm nén khe khẽ phát ra. Nàng khóc... Minh Ngọc thấy cảnh đó, không thốt ra được lời nào, chỉ có thể chết trân đứng đó nhìn nàng. Đi theo nàng lâu như vậy, ngoại trừ lần mất đi nhị a ca, Minh Ngọc chưa từng thấy nàng vì điều gì mà khóc đau đớn đến thế... Cuối cùng, Minh Ngọc vẫn là chọn không lên tiếng, nhẹ nhàng đi ra như lúc đầu, khép cửa tẩm điện lại, dặn dò cung nữ khác canh chừng, nói rằng nàng mệt, không được để ai làm phiền. Sắp xếp xong xuôi liền chạy đi tìm con khỉ kia. Không cần biết là chuyện gì đã xảy ra, làm nàng khóc chắc chắn là con khỉ kia sai rồi!

Anh Lạc đuổi được Minh Ngọc liền một mạch rời khỏi Trường Xuân cung. Cô không muốn ở lại đó, nơi mà từng góc nhỏ đều in dấu hình bóng của nàng. Giờ phút này, điều đó chỉ càng làm cho Anh Lạc sôi trào nộ khí. Cô đi mãi, đi mãi, cứ cắm đầu mà đi, không buồn để ý đến xung quanh. Đến khi dừng lại đã ở một địa phương vô cùng yên tĩnh, xung quanh không một bóng người. Anh Lạc đưa mắt nhìn quanh. Cảnh vật nơi này vừa lạ vừa quen... Cô nghiêng đầu cố nhớ lại. A! Chính là nơi xảy ra tai nạn giúp nàng có lại trí nhớ. "Chết tiệt! Đi đến đây vẫn phải nhớ về người đó" Anh Lạc thầm khó chịu trong lòng. Có điều cô mệt rồi, không muốn đi nữa, hơn nữa sự yên lặng của nơi này chính là điều mà lúc này Anh Lạc cần. Cô tìm một cây lớn ngồi xuống. Dựa vào gốc cấy, nhắm mắt hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cố gắng làm dịu đi những bực bội trong lòng cũng như xua đuổi những suy nghĩ về người kia ra khỏi đầu. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng như vậy, cái gì càng cố gắng xua đuổi sẽ càng bám chặt lấy. Những hình ảnh lúc sáng lại hiện về trong tâm trí cô. Anh Lạc thật sự không hiểu, Dung Âm nàng là bị làm sao vậy chứ? Nàng đang giấu cô chuyện gì? Một đêm ân ái với hoàng thượng liền muốn đem cô cùng tình cảm của cô vứt bỏ thật sao? Lẽ nào cô quả thực chỉ là người thế thân, tình cảm của cô chỉ để khỏa lấp khoảng trống khi nàng không có hắn hay sao? Trời đang là cuối xuân, vẫn còn chút lành lạnh nhưng sao Anh Lạc cảm thấy toàn thân nóng rực, lửa giận như sắp làm cô muốn phát hỏa thiêu cháy hết cả Tử cấm thành này... Đưa mắt nhìn ra xung quanh để bình tâm lại, nhưng không, khung cảnh nơi này lại làm cô nhớ đến chuyện ngày hôm đó. Hình ảnh nàng cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời để Minh Ngọc quay về lấy nghi giá. Cảm giác sợ hãi khi thấy miếng ngói rơi xuống, cô chỉ kịp ôm lấy nàng, nguyện bảo hộ nàng bình an không màng bản thân. Cảm giác lúc đó ôm nàng trong lòng, tuy sợ hãi nhưng cũng thật ấm áp... Chết tiệt! Chút yêu thương vừa nhen nhóm chớm nở trong lòng liền bị Anh Lạc gạt đi. Người vừa tổn thương cô, chà đạp tình cảm của cô thì lấy tư cách gì mà chen vào dòng suy nghĩ của cô chứ? Tại sao đâu đâu trong Tử cấm thành cũng mang bóng dáng của người đó? Thật bực bội... Anh Lạc nhắm mắt không nghĩ nữa. Đến giờ phút ấy cô vẫn đinh ninh nàng là người sai, là nàng, do nàng tổn thương cô...

Còn Dung Âm, sau khi Anh Lạc quay lưng đi, nàng không thể kìm nén nổi, từng giọt nước mắt cứ thế chảy xuống, lăn trên gò má, ướt đẫm cả khuôn mặt. Con người đó không phải lúc nào cũng nói yêu nàng, trân trọng nàng sao? Không phải nói sợ nhất là thấy nàng buồn, nàng khóc hay sao? Giờ phút này sao có thể nhẫn tâm tổn thương nàng rồi quay lưng bỏ đi như vậy? Cô hỏi nàng coi cô là gì? Một món đồ chơi? Một thứ công cụ? Thì ra trong mắt cô, Phú Sát Dung Âm nàng lại là một tiện nhân đê hèn bẩn thỉu như vậy. Nàng cười chua xót. Ngụy Anh Lạc cô có hiểu hay không, tình cảm mà nàng dành cho cô? Nàng là mẫu nghi thiên hạ, là nữ nhân của hoàng đế, nếu không phải vì yêu cô thì việc gì nàng phải đẩy mình vào thế nguy hiểm? Vì cái gì mà bỏ qua lễ giáo, vứt bỏ tôn nghiêm để cùng cô truy hoan? Chẳng lẽ chỉ vì những nhu cầu thể xác? Không, trước khi cô xuất hiện, chẳng phải nàng vẫn sống tốt đó sao. Nàng là vì cô, vì muốn cho cô hết mọi thứ nàng có. Nàng biết cô yêu thích thân thể này, dù nó không hẳn thuộc về nàng nhưng nàng vẫn luôn chiều theo ý cô, theo mong muốn của cô. Và còn trái tim nàng nữa, nó là thứ duy nhất thuộc về nàng thì nàng đã để cô tùy ý độc chiếm. Trái tim này chỉ vì cô mà rung động. Vậy còn chưa đủ sao... Cô nỡ lòng nào đem trái tim của nàng bóp đến nghẹt thở như vậy... Nàng đau đớn, dùng nước mắt rửa mặt. Cả buổi sáng hôm đó không hề xuống khỏi giường, cũng không chịu gặp ai hết.

Minh Ngọc chạy tìm Anh Lạc suốt cả buổi không thấy đành chán nản quay về. Về đến nơi, thấy tình cảnh của nương nương nhà mình như vậy thì vừa xót xa vừa bực bội, rốt cuộc Ngụy Anh Lạc kia đã làm gì nàng? Con khỉ đáng chết đó, dù có bất kì chuyện gì xảy ra không thể nhẫn nhịn một chút, ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời nàng hay sao? Vì lý gì mà suốt ngày phải làm nương nương buồn như vậy? Đến trưa, Minh Ngọc dọn ngọ thiện mà nàng cũng không đoái hoài, cuối cùng đành phải dọn xuống. Chuyện này khiến Minh Ngọc càng thêm lo lắng. Còn con khỉ đó nữa, đi đâu mà mãi chưa thấy về...

Anh Lạc bị nàng lạnh nhạt tránh né mấy ngày sinh ra khó ngủ, hôm nay vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát cho bớt suy nghĩ, không ngờ lại ngủ thẳng một giấc... Nơi này nằm quá tách biệt, lại vắng vẻ không người qua lại nên chẳng có gì làm phiền giấc ngủ của cô. Mở mắt ra đã thấy trời chạng vạng. Giật mình bật dậy nghĩ không biết hôm nay ai hầu hạ nàng, có chu đáo không, giờ này nàng chuẩn bị dùng thiện, đã chuẩn bị xong chưa... Vô vàn suy nghĩ khiến cô muốn lập tức chạy về Trường Xuân cung. Nhưng bình tâm lại liền bật cười, tại sao cô lại phải lo lắng cho người kia? Không phải đã muốn vứt bỏ cô, không muốn thấy cô rồi sao? Ngụy Anh Lạc à Ngụy Anh Lạc, sao ngươi cứ mãi mê muội không tỉnh ra vậy... Cô nhếch mép cười, lười nhác đứng dậy, chầm chậm bước trở về Trường Xuân cung. Dù muốn hay không thì cô cũng không còn nơi nào để đi. Từng bước chân nặng nề đi về phía tẩm cung nhận thánh sủng bậc nhất Tử cấm thành. Đến khi trời tối, Anh Lạc mới về đến nơi. Đón chờ cô lại là khuôn mặt đầy sát khí của Minh Ngọc

- Đồ khỉ đột, ngươi đi đâu giờ này mới về?

- Liên quan gì đến ngươi?

Anh Lạc bực bội đáp lại. Thái độ của cô khiến Minh Ngọc có chút bất ngờ. Trước nay dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cô cũng chưa bao giờ dùng thái độ ấy nói chuyện với Minh Ngọc. Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng, Minh Ngọc tiếp tục cao giọng

- Ngươi sáng nay đã làm gì nương nương?

- Ta? Làm gì nương nương? Hứ, một cung tỳ thấp cổ bé họng, dễ dàng bị người khác chà đạp, vứt bỏ như ta thì có thể làm gì tổn hại đến hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng chứ?

Tiếp tục một bất ngờ nữa cho Minh Ngọc. Sao cô có thể dùng giọng điệu bất cần như vậy để nói về nàng? Đây có còn là Anh Lạc mà Minh Ngọc biết không... Nhận thấy điều bất ổn, Minh Ngọc không cao giọng nữa mà lấy giọng kể lể tiếp tục nói

- Anh Lạc, nương nương cả ngày nay chưa ăn gì, ba bữa sáng trưa tối, người đều không động đũa, điểm tâm ta chuẩn bị, người cũng không buồn nhìn đến, ta rất lo, ngươi vào xem nương nương có được không?

Anh Lạc nhíu mày suy nghĩ. Dù lý trí liên tục phủ nhận, liên tục khuyên bản thân không việc gì phải nghĩ đến con người đó cả, nàng vứt bỏ cô thì cô còn lưu luyến điều gì? Thế nhưng sâu tận tâm can vẫn không tránh được cảm giác lo lắng cho nàng. Tại sao lại không chịu ăn, sao lại không biết tự lo cho sức khỏe của mình như vậy... Cuối cùng vẫn là lý trí không thắng nổi trái tim. Anh Lạc từng bước bước vào tẩm điện. Minh Ngọc thấy vậy yên tâm quay trở về phòng. Tuy hôm nay là ngày trực của Minh Ngọc nhưng có Anh Lạc rồi, không cần phải lo nữa.

Anh Lạc đi vào trong. Nữ nhân kia vẫn đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Dường như nghe tiếng bước chân, không quay lại, lên tiếng

- Minh Ngọc, ta đã nói là không muốn ăn rồi. Ngươi...

Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị một vòng tay choàng tới từ phía sau ôm chặt, hoảng hốt vùng vẫy thoát ra để nhìn mặt kẻ đó. Là cô! Nàng lạnh nhạt

- Ai cho ngươi vào đây? Lập tức ra ưʍ...

Chưa kịp để nàng nói hết câu, cô đã lao tới, một lần nữa ôm chặt lấy nàng, khóa môi nàng bằng một nụ hôn thô bạo. Vừa hôn vừa cắn đến mức nàng cảm thấy môi mình ẩn ẩn đau. Dung Âm cật lực đẩy cô ra nhưng tất nhiên, đọ về sức lực, nàng chưa bao giờ thắng được cô. Anh Lạc thành công chế ngự người kia, dẫn dắt người kia đến bên phụng sàng, vừa chạm đến nơi liền đem nàng đẩy ngã xuống. Anh Lạc cũng theo đà đó nằm phủ lên người nàng. Dung Âm biết cô muốn làm gì với nàng, một lần nữa lấy hết sức để đẩy cô

- Ngụy Anh Lạc, ngươi tránh ra cho bổn cung!

Nhưng hành động ấy của nàng chính là châm vào ngòi lửa của cô. Ánh mắt đỏ ngầu giận dữ, không nói một lời, bắt lấy hai tay nàng, dùng khăn tay trói lại, chế trụ ở phía trên, một tay nhanh chóng cởi bỏ đi y phục của nàng. Dung Âm hoảng hốt

- Ngụy Anh Lạc, lập tức đi ra!

Cô làm như không nghe thấy, cởi bỏ y phục của nàng xong liền cúi xuống, ở trên cơ thể yêu kiều của nàng để lại không biết bao nhiêu ấn ký. Hai thở của nàng bắt đầu ngắt quãng nhưng vẫn tiếp tục mắng cô

- Ngụy Anh Lạc... Ngươi... Bổn cung không cho phép... không cho phép ngươi động vào ta... Tránh ra...

Câu nói ấy không những vô dụng với cô hơn nữa lại càng giống như kích nộ Anh Lạc khiến cô càng thêm nhẫn tâm, há miệng cắn nàng...

- Đau... Đừng... Đừng mà...

Nước mắt một lần nữa chảy xuống. Nàng đau đớn, nàng uất ức. Ngụy Anh Lạc cô lấy quyền gì để làm vậy với nàng? Cô lấy quyền gì để tổn thương nàng xong liền bỏ đi cả một ngày, vừa trở về lại tiếp tục đem nàng ra chà đạp, một lần nữa tổn thương nàng... Anh Lạc giờ đây như phát điên, chỉ muốn đem hết những tức giận trong lòng phát tiết trên người nàng, bỏ qua cả những tiếng nức nở cầu xin của nàng. Bàn tay bắt đầu lần mò xuống dưới, chạm đến huyệt động. Dung Âm cong người, tận lực tránh né khiến Anh Lạc càng thêm khó chịu

- Phú Sát Dung Âm, xem đêm nay ta có bức chết nàng hay không!

Ngón tay nơi cửa động trực chờ tiến vào. Dung Âm cảm nhận được nguy hiểm, dùng hết sức lực còn lại hét lên

- Ngụy Anh Lạc, nếu ngươi dám làm vậy, bổn cung nhất định không tha thứ cho ngươi, cả đời này không tha thứ cho ngươi...

Anh Lạc nghe vậy lập tức khựng lại, mọi động tác dừng hẳn, ngẩng lên nhìn nữ nhân nằm dưới thân mình. Dáng vẻ bị cô hành hạ đến mức chẳng khác nào một cánh hoa mong manh bị người khác vùi dập. Từ từ ngồi dậy khỏi cơ thể nàng, Dung Âm mệt mỏi nằm thở dốc. Thể xác đau đớn, mệt mỏi cũng không bằng nỗi đau tinh thần lúc này. Nàng là con người, một con người bình thường, có trái tim, có cảm xúc vậy mà người kia, người nàng yêu thương lại hai lần, hai lần trong cùng một ngày dùng cả lời nói lẫn hành động để tổn thương nàng. Chẳng khác nào bị hai nhát dao găm thẳng vào tim, đau đến khó thở. Thế nhưng dường như vẫn thấy chưa đủ, cô nhếch mép cười với nàng, một nụ cười khinh khỉnh nàng chưa từng thấy

- Phú Sát Dung Âm, nàng quả nhiên chỉ coi ta là vật thế thân. Một đêm ân ái cùng hoàng thượng, giờ đã biết nói từ chối với ta rồi.

Cô không nhanh không chậm mặc lại y phục cho nàng, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cởi trói tay cho nàng mới có dịp nhìn kĩ chiếc khăn tay đó. Chính là chiếc khăn tay mà lần trước cô đã thêu tặng nàng. Từ trong đáy mắt có gì đó khẽ xao động... Thế nhưng ngoài mặt cũng không hề biểu lộ rõ ràng. Cúi xuống đặt nàng nằm lại trên phụng sàng, đắp chăn rồi quan lưng đi ra. Thêm một lần bỏ rơi nàng với những tổn thương...

Ps: Ngược cho vừa lòng mấy bạn, thề là cảm thấy bản thân viết ngược vô cùng vô cùng kém luôn. Não sắp rớt ra ngoài rồi 😭😭😭