Chương 10: Kể hắn nghe chuyện cũ dưới trăng

Vân Lang sặc ra một búng máu, bất ngờ không kịp đề phòng, đau đớn khổ sở thân thể chống đỡ nửa tháng qua đột nhiên trút xuống, cả người hoàn toàn mất đi ý thức.

Y đã chạy trốn nhiều năm liên tục, gặp phải không biết bao nhiêu đau bệnh, ngất xỉu không chỉ một hai lần.

Nhưng chưa bao giờ giống với lần này, từ trong ra ngoài mê man trĩu nặng, không có một chút sức lực nào.

Cảnh trong mơ biến ảo, quay tới quay lui như đèn kéo quân rồi rơi vào bóng tối lặng yên vô tận.

Vân Lang chìm trong giấc mơ, nhớ láng máng có người từng nói lúc sắp chết sẽ thấy đèn kéo quân.

Vân Lang hôn mê nén hận nghiến răng nghiến lợi.

Kết mối thù với Diễm vương tại đây, dù hôm nay y chết cũng phải hóa thành ác quỷ, nửa đêm ngồi xổm trên bờ tường đập cửa nhà Tiêu Sóc.

“Không được… không thể đút thuốc.”

Nhóm đại phu vây quanh mép giường, trông coi Vân Tiểu hầu gia đang nghiến chặt khớp hàm, lo lắng khẽ nói: “Sợ là bệnh tình quá nặng… Tuy đã nôn ra máu ứ đọng, nhưng nếu không uống thuốc sớm muộn gì cũng bị phản phệ…”

Lão chủ bộ hoàn toàn bó tay, hoang mang ngoảnh đầu lại.

Trong phòng loạn thành một nùi, người đến người đi ồn ào ầm ĩ.

Tiêu Sóc đã thay bộ quần áo khác, ngồi trước cửa sổ cụp mắt lật sách.

Lão chủ bộ quả thật không còn cách nào, xoắn xuýt rất lâu, lấy hết can đảm quỳ xuống: “Vương gia.”

Tiêu Sóc lướt nhìn về phía giường: “Các ngươi vậy mà rất để tâm.”

Lão chủ bộ quỳ trên mặt đất, dù lòng nghĩ có để tâm cũng không đến mức viết thành sách như ngài, nhưng ông vẫn không dám cãi lại, thấp giọng nói: “Vân công tử không chịu uống thuốc, đại phu nói tình hình rất nguy cấp. Hay là… mời Lương thái y tới?”

Tiêu Sóc lật trang sách, cúi đầu: “Không cần.”

“Vương gia!” Lão chủ bộ vội vàng đáp lại “Thương thế của Vân công tử là do chịu cực hình, tốt xấu gì cũng có quan hệ với quý phủ chúng ta, sao có thể ngồi yên nhìn ngài ấy về dưới suối vàng?!”

Tiêu Sóc làm ngơ, tiếp tục lật sách.

Lão chủ bộ kêu lên: “Vương gia!”

Ồn ào đến mức Tiêu Sóc không thể xem tiếp, đành khép sách lại, ngẩng đầu.

Đám người trước giường rối như tơ vò, lo lắng bắt mạch sắc thuốc.

Vân Lang nằm yên không nhúc nhích, ý thức hỗn loạn cắn chặt hàm răng, hơi thở lúc có lúc không.

Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Lão chủ bộ nhìn mà kinh hồn bạt vía, trông về phía Tiêu Sóc, muốn nói nhưng lại thôi.

Tiêu Sóc rũ mắt, lần nữa lật sang trang khác: “Hắn đang mắng ta.”

Lão chủ bộ: “…”

Cứu người quan trọng, lão chủ bộ không quản được Vân công tử, chỉ có thể nén cơn đau đầu, suy nghĩ nát óc, miễn cưỡng nghĩ ra một câu tục ngữ dân gian: “Đánh là thương, mắng… mắng là…”

Tiêu Sóc khó hiểu nhìn ông: “Ta và hắn thương nhau chỗ nào?”

Lão chủ bộ khép câu chuyện trong bụng: “Vâng…”

Tiêu Sóc bị đám người này làm phiền, gấp sách lại, nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải hắn không thể uống.”

Lão chủ bộ: “Vậy thì tại sao? Rõ ràng…”

Tiêu Sóc: “Bởi vì hắn mắng ta ác quá, nghiến răng nghiến lợi, không có thời gian uống.”

“…” Tâm trạng lão chủ bộ rất phức tạp: “Ồ.”

“Đi nói một câu bên tai hắn.”

Tiêu Sóc suy nghĩ, nói: “Diễm Vương cưỡi ngựa vào ban đêm, trượt chân té xuống mương.”

Lão chủ bộ: “…”

Tiêu Sóc ngẩng đầu nhìn quanh, không muốn quản nữa, tiện tay vứt cuốn sách kia rồi ra khỏi phòng.

Lão chủ bộ tiến thoái lưỡng nan, đứng tại chỗ đấu tranh trong yên lặng.

Lão chủ bộ bước từng bước đến cạnh mép giường, kề sát tai Vân Lang, khẽ khàng nói một câu.



Vương phủ, biệt viện.

Vân Tiểu hầu gia sắp chết bệnh kinh hãi bật dậy, cười sảng ba tiếng, đoạt lấy chén thuốc thống khoái uống sạch rồi ngã xuống giường ngủ say.



Vân Lang uống thuốc xong, bệnh tình dần dần ổn định, ngủ mê mang hai ngày hai đêm.

Đã rất lâu rồi y chưa được ngủ một giấc thật ngon, nghe tin Tiêu Sóc cưỡi ngựa té xuống mương thật sự quá đỗi sung sướиɠ, tinh thần cũng theo đó thả lỏng.

Ngủ quá ngon nên mơ thấy giấc mơ hiếm gặp.

Vân Lang quấn chăn, lăn qua lăn lại trên giường.

Trong mơ chuyện gì cũng có, loạn hơn cả đèn kéo quân, những thứ linh tinh rối thành một nùi.

Ngục tù Ngự Sử đài, chông sắt lập lòe ánh sáng lạnh căm. Làn da trước ngực đẫm nước, chậm rãi dùng lực ép ra hơi thở cuối cùng.

Y ho khù khụ, bên tai là tiếng người đứt quãng nói chuyện: “Khai ra đồng đảng là Diễm vương thì ngươi sẽ được sống.”

“Khi đó… ngươi tự do ra vào Đoan vương phủ, một chút chứng cứ phạm tội… giúp nhà ngươi lật lại bản án…”

Trên pháp trường, thái sư Bàng Cam ép sát từng bước, đôi mắt vẩn đυ.c nhìn y chòng chọc: “Ngươi và Diễm Vương quan hệ không cạn.”

Diễm vương phủ, một đêm gió tuyết. Gông xiềng trĩu nặng tay chân, vết thương cũ bào mòn thân thể, từ trong ra ngoài hoàn toàn lạnh thấu.

Đao Ba quỳ trước mặt y, thê thảm khàn giọng: “Thiếu tướng quân, tại sao ngài không nói thật!”



Vân Lang lờ mờ cảm thấy đoạn này không dõng dạc hùng hồn như thế, mở mắt ra, nghênh đón đôi mắt đỏ ngầu của Đao Ba.

Vân Lang: “…”

Vân Lang sờ trán, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ thêm giấc nữa.

“Thiếu tướng quân!” Đao Ba bị dọa sợ, kéo tay y “Thiếu tướng…..”

Vân Lang mở mắt: “Ta chưa có chết.”

Đao Ba kinh ngạc nhìn y, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Vân Lang trợn tròn mắt, nhìn nóc phòng thở dài.

Khi thấy mấy tên Huyền Thiết Vệ – thủ hạ của Đoan vương, đáng lẽ ra y nên nghĩ đến điều này.

Một đám chỉ biết vùi đầu đánh giặc, là thân binh được chọn lựa từ Sóc Phương quân để nghe lệnh xung phong liều chết mà so với họ thì xác thật chẳng đáng tin chút nào.

Nhìn cái tư thế hô to gọi nhỏ ở Diễm vương phủ này đi, y chẳng hề nghi ngờ một ngày nào đó đám người này có thể bị Tiêu Sóc tùy tay bắt về.



Sau đó Tiêu tiểu vương gia lại không vui, muốn gϊếŧ người.

Trừ phi y nói chuyện đêm hôm đó.

Hiện tại ngực Vân Lang vẫn còn đau, hít sâu nhẩm mấy lần không tức giận không tức giận, nửa đêm Tiêu Sóc té mương, ráng hết sức ngồi dậy: “Sao ngươi lại tới đây?”

Uống thuốc hai ngày hai đêm, cuối cùng y đã không vừa cử động là ho ra máu, chỉ là lúc thở vẫn không tốt lắm.

Vân Lang trải qua một cơn choáng váng, không nhịn được ho khan.

Đao Ba cẩn thận đỡ y, quỳ gối bên giường, hơi run rẩy: “Thiếu tướng quân…”

“Khóc một tiếng.” Vân Lang nói “Thu dọn đồ đạc trở về Bắc Cương.”

Đao Ba run lập cập, gắt gao ngậm chặt miệng, vùi đầu xuống thật sâu.

Đều là tráng hán kiên cường như sắt thép trong quân, đao thọt một lỗ còn xem nhẹ, trước giờ Vân Lang không chịu nỗi cái trò này, giằng co hai hơi thở, rốt cuộc mềm lòng: “Chỉ khóc một tiếng thôi thì được…”

“Thiếu tướng quân!” Đao Ba nghẹn ngào “Thị Vệ ty làm ra hành vi đê tiện bực này, sao thiếu tướng quân không nói với chúng ta? Nếu ta biết trước…”

“Thì sao.” Vân Lang lạnh nhạt “Ngày ấy cướp ngục thọc tên cẩu tặc Cao Kế Huân kia một đao?”

Lời Đao Ba muốn nói đã bị y nói ra, hắn im lặng quỳ gối.

Vân Lang muốn đá người nhưng đá không nổi, nhắm mắt mặc niệm mấy lần không nên tức giận.

Ủng binh tự trọng, triều dã đại kỵ.

Sóc Phương Quân mấy đời truyền thừa, chỉ biết quân lệnh tướng lĩnh không biết thánh chỉ quân vương.

Đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Vân Thiếu tướng quân cân nhắc nhiều lần nhưng vẫn không biết giải thích thế nào cho đám người chỉ biết đánh giặc này hiểu, trầm ngâm, lời ít ý nhiều: “…Con mẹ nó tự tìm chết!”

Đao Ba không dám lên tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.

“Rời khỏi Bắc Cương. Một mình về kinh. Bí mật tập kết. Cướp ngục ở Ngự Sử Đài.”

Vân Lang quở trách từng chuyện, dằn xuống cơn ho, tiếng trách mắng đổ ập xuống: “Tên khốn nào đưa ra chủ ý này? Sao không vặt đầu xuống đá chơi luôn đi!”

“Các ngươi một người ăn no cả nhà không đói. Chết rồi cũng không sợ, nhưng có từng nghĩ đến các huynh đệ ở Sóc Phương quân?” Vân Lang nghiêm khắc nói “Có bao nhiêu người còn cha mẹ huynh đệ, còn một nhà già trẻ lớn bé!”

Mấy ngày trước nằm giữa lằn ranh sinh tử, Vân Lang vốn không biết mình còn chống đỡ được bao lâu, định dùng mấy lời êm tai lừa đám ngốc này trở về, chớ cùng mình hồ đồ mà chui vào chỗ chết.

Trước mắt có thể thuận lợi nương nhờ Diễm vương phủ, lửa giận Vân Lang dồn nén tức thì bốc lên, không cách nào đè xuống: “Không muốn sống nữa! Đều tranh nhau làm đống xương phơi bên bờ Vô Định(*)! Các ngươi tranh nhau người trong mộng hả? Một đám còn chưa lập gia đình, chẳng có chút tiền đồ nào hết…”

(*) Con sông ở phía Bắc tỉnh Thiểm Tây Trung Quốc, vì hay bị đất lấp, đổi dòng nên được gọi là sông Vô Định (Vô Định hà). Ở đây đã từng trải qua nhiều cuộc chiến tranh giữa người Trung Quốc và người Hung Nô. Nó được nhắc tới ở một câu thơ trong bài “Lũng tây hành” của Trần Đào đời Đường: Khả liên Vô Định hà biên cốt, nghĩa là: Tội nghiệp cho đống xương bên sông Vô Định. (Trích từ nhiều nguồn)

Vết đao sợ y động đến vết thương, khẽ gọi: “Thiếu tướng quân.”

Vân Lang gắng gượng một mạch đến lúc này đã không cố thêm được nữa, đỡ mép giường ho long trời lở đất.

Đao Ba rót một chén trà, cẩn thận đỡ Vân Lang, nhìn y uống vào từng ngụm.

Vân Lang đầu váng mắt hoa, dựa vào hắn một lát mới lạnh mặt ngồi dậy, tự dựa vào thành giường.

“Thiếu tướng quân, thuộc hạ đã biết sai…”

Đao Ba lo lắng cho thân thể y, trù trừ nửa ngày: “Thiếu tướng quân muốn đánh muốn mắng sao cũng được, nhưng tuyệt đối không thể động đến vết thương.”

“Lần sau mà còn ngu xuẩn, ta sẽ tự mình ra tay cho mỗi người hai mươi quân côn.”

Vân Lang mắng xong, nhìn hắn nơm nớp lo sợ, hỏi: “Nói đi, hôm nay tới làm gì?”

Đao Ba nói: “Chẳng phải Thiếu tướng quân muốn mua vải bông?”

“Ta muốn ——” Vân Lang suýt nữa quên sạch, nghe vậy thì ngớ ra, bỗng dưng nhớ lại: “…”

Suýt nữa quên mất.

Y đang mang cho Tiêu tiểu vương gia một đôi long phương thai muôn người chú ý.

Vân Lang trầm ngâm, ngồi thẳng dậy, cân nhắc xoa bụng hai cái.

“Còn có.” Đao Ba đưa vải bông mua được cho y, quỳ gối cạnh giường “Các huynh đệ ở kinh thành tìm hiểu, nghe được ít tin tức.”

Vân Lang còn đang ước chừng lớn bé, không ngẩng đầu lên: “Cái gì?”

“Có liên quan đến chuyện kia.” Đao Ba nói “Khác xa… với tình hình lúc đó.”

Vân Lang nhíu mày, thả tay xuống ngẩng đầu.

“Bọn họ nói, lúc Đoan vương bị giam trong ngục, thiếu tướng quân bị Trấn viễn hầu sai khiến.”

Giọng Đao Ba càng trầm, dừng một chút mới nói tiếp: “Vì chặn đường lui của Đoan vương nên dẫn Sóc Phương Quân vây quanh đại doanh Trần Kiều.”

Vân Lang bật cười: “Ta cứ tưởng là chuyện gi chứ, nói theo cách này thì năm đó…”

“Sau khi trấn áp cấm quân, thiếu tướng quân kháng chỉ nghịch thiên, gϊếŧ thẳng vào hình ngục Ngự Sử đài.”

Đao Ba chua chát nói: “Lão Ngự Sử tận mắt nhìn thấy, thiếu tướng quân vào trong một chuyến, Đoan vương… liền qua đời.”

“Lời lẽ tầm thường.” Vân Lang cười khẩy “Từ lâu đã có người nói đến.”

“Thân quyến Đoan vương phủ khi đó đều ở thôn trang, hồi kinh dự đám tang, nói là bị sơn phỉ chặn gϊếŧ nhưng có người thấy gia huy Vân gia…”

Đao Ba càng nói càng nhỏ: “Cửu tử nhất sinh, thoát hiểm chạy đến kinh thành, Đoan vương phi túc trực bên linh cữu một đêm, một mình cầm kiếm vào cung.”

“Có lẽ Tiêu tiểu vương gia đã phát hiện ra gì đó nhưng không cản được Vương phi. Lúc ấy Đoan vương phủ vẫn chưa rửa sạch hiềm nghi nên không ai dám hỗ trợ.”

Đao Ba: “Tiểu vương gia cùng đường mạt lộ, không chịu tin lời đồn đãi trong kinh, chạy suốt đêm đến đại doanh Sóc Phương Quân ở ngoại ô kinh thành.”

Vân Lang xếp tấm vải bông, hai tay ngừng lại, không lên tiếng.

“Khi đó thiếu tướng quân không ở Sóc Phương Quân.”

“Tiểu vương gia tìm suốt một đêm, tìm tới Trấn viễn hầu phủ thì bị thủ vệ giữ cửa đuổi ra ngoài.”

Đao Ba: “Thủ vệ nói tiểu hầu gia có chuyện, bảo bọn họ chuyển lời…”

Vân Lang bình tĩnh, sửa sang tấm vải bông: “Nói.”

Đao Ba: “Gặp mặt lần nữa, đao tất thấy máu.”

Vân Lang ngồi lặng một lát.

Cuống họng y có chút không thoải mái, cầm lấy chén trà, uống hai hớp mới nhận ra mình đã uống sạch.

“Chuyện xưa gút mắc quá sâu.”

Đao Ba thấp giọng: “Quá nhiều chuyện nói miệng không có bằng chứng, hiểu lầm đến mức này dù là người tốt cũng chưa chắc chịu tin, huống hồ Diễm Vương…”

Đao Ba cắn răng, quỳ phục trên đất: “Thiếu tướng quân đừng ở chỗ nguy cơ tứ phía này, tốt nhất nên theo chúng ta trở về.”

Vân Lang vẫn mang bệnh trong người nên hắn không muốn nói này nói kia làm Thiếu tướng quân phiền lòng, nhưng chuyện này không nói không được.

Năm đó Vân Lang căn bản không để tâm đến vấn đề này, từ kinh thành quay về Bắc Cương càng không nghe ai nhắc tới.

Với Diễm Vương mà nói, huyết hải thâm thù đến trình độ này thì bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lấy mạng Vân Lang.

Người ở Sóc Phương Quân thương thảo một đêm, dù sao chăng nữa cũng không thể để Vân Lang lại Diễm vương phủ, lúc này mới lặng lẽ lẻn vào.

“Ai nói ta không muốn đi?”

Vân Lang nhớ tới cái lỗ mà mình nhọc công tốn sức đảo ra, thở dài, bỗng nhiên phản ứng lại: “Một mình ngươi tới?”

Đao Ba ngẩn ra, lắc đầu: “Còn bốn người nữa ở bên ngoài trông chừng.”

Vân Lang hỏi: “Không đυ.ng phải cơ quan nào?”

Đao Ba lại lắc đầu.

“Đào hố trước cửa rồi trải rơm lên, trên cửa còn có cái lục lạc.”

Vân Lang: “Đi tới cửa viện sẽ có một cái l*иg sắt rơi xuống.”

Đao Ba: “…”

Đao Ba sợ hãi, càng không yên lòng: “Sao nơi này hiểm ác quá vậy? Tốt nhất thiếu tướng quân nên đi theo chúng ta! Ở thêm một ngày….”

Vân Lang khoát tay, để hắn đỡ xuống giường.

Vân Lang đi tới cửa, đẩy cửa phòng ra.

Đao Ba kinh ngạc, dùng sức dụi mắt.

Mấy tên mặc đồ đen bị tấm lưới treo cao không thể động đậy, phía dưới là hai chiếc bàn đinh, đầu nhọn hướng lên trên.

Lít nha lít nhít, ớn lạnh rùng mình.

Vân Lang ôm ngực ho khù khụ, khẽ thở dài: “Đợi thêm một ngày nữa.”

“Thiếu tướng quân!”

Đao Ba vội vàng đi giúp đỡ, vẫn không yên lòng Vân Lang, cau mày: “Đợi làm gì?”

Vân Lang hít sâu, chầm chậm thở ra.

“Đi gặp Tiểu vương gia.”

Vân Lang gấp gọn tấm vải bông, phủ quần áo bên ngoài, nín thở tập trung nhét vào bụng dưới: “Kể hắn chuyện cũ dưới trăng.”