Chương 13 “Anh Trần Thâm không ở đây một ngày mà cô đã nhớ rồi.”

Mười hai giờ trưa ngày hôm sau, kênh điện ảnh đã phát sóng cuộc phỏng vấn ngày hôm qua. Đối với nhiều loại truyền thông như hiện nay, video phỏng vấn sẽ không chỉ phát sóng trên TV, mà còn phát sóng trên Weibo của kênh điện ảnh đó, cùng với app liên quan.

Ngoại trừ phỏng vấn nam nữ chính, còn có đạo diễn và vài đàn anh đàn chị khác. Trên TV phát sóng một đoạn ngắn, không dài, đó là do chương trình có giới hạn thời gian, chỉ có thể cắt nối biên tập những đoạn hay nhất để phát sóng mà thôi.Nhưng mà hai người đoạn của Trần Thâm và Mạnh Kiều hỗ trợ kia để lại là để tăng thêm sự thú vị.

Hôm nay Trần Thâm không ở phim trường, bởi vì anh phải tham gia những hoạt động khác, chỉ có mỗi Mạnh Kiều là cá mặn* mới ngày nào cũng ở phim trường. Nhưng mà… Cảnh phim của cô cũng không còn nhiều lắm.

[*Cá mắm/cá mặn/hàm cá (咸鱼) là một từ lóng trên mạng nhằm chỉ những người không có mơ ước, không có hoài bão khát vọng.]

Đạo diễn vừa nói buổi phỏng vấn hôm qua đã phát sóng rồi, Mạnh Kiều click mở Weibo chuẩn bị tìm xem thì lại nhận được điện thoại của chị Hà.

“Không đóng phim à?” Chị Hà hỏi.

“Ừ, em quay xong rồi, đang nghỉ ngơi.”

Mạnh Kiều uể oải nói. Haiz… Thì ra bạn trai đi công tác, bạn gái phòng không gối chiếc là cảm giác như thế này. Anh Trần Thâm của cô không ở đây một ngày mà cô đã nhớ rồi.

“Em và Trần Thâm?”

Chị Hà tới xác nhận, có lẽ là do Trần Thâm cho cô tài nguyên.

“Ừm, đúng vậy.”

Mạnh Kiều không phủ nhận, Trần Thâm bảo cô cứ nói đúng sự thật là được.

“Được rồi, cũng tốt. Anh ta cho em hợp tác với một nhãn hiệu, một bộ phim, một chương trình giải trí, chị cảm thấy đều thích hợp. Chừng nào thì em xong? Chỉ còn đợi em về để ký hợp đồng nữa thôi.”

Chọ Hà nói một hơi, sau đó bổ sung thêm:

“À, đúng rồi, ngày hôm qua có cho em một trợ lý, là một cô gái, tên là Lý Á Nam, ký hợp đồng xong sẽ bảo cô ấy đến phím trường.”

Đến trợ lý cũng sắp xếp ổn thỏa.

“Một mình em cũng khá tốt mà.”

Mạnh Kiều từ chối, nếu như có thêm trợ lý thì cô đi tìm Trần Thâm để anh anh em em kiểu gì? Hơn nữa, cô cũng không có yêu cầu cần trợ lý.

“Sau này các chương trình với phim em nhận sẽ nhiều hơn, chắc chắn sẽ không lo liệu được hết mọi việc. Bây giờ để một trợ lý đi giúp em, sau này nhiều hơn thì tính sau.”

Mạnh Kiều không tình nguyện nhưng vẫn phải đồng ý. Cô cúp máy, nhìn chằm chằm mặt đất, suy nghĩ tại sao ban đầu cô lại muốn vào giới giải trí.

Hình như là cô cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của mình cũng được, suy nghĩ về mấy nhân vật như là cuộc sống thật của mình, mỗi bộ phim cô tham gia đều có cảm giác mới mẻ. Thật ra quan trọng nhất chính là… Cô cảm thấy làm người nổi tiếng kiếm được nhiều tiền, làm việc mấy năm có thể kiếm đủ tiền để gửi tiết kiệm, sau này về già sẽ chẳng phải lo tới tiền nong nữa.

Trước kia, lúc còn đi học, Mạnh Kiều vô cùng hâm mộ cuộc sống về hưu của ông bà nội. Cô cũng muốn mỗi ngày được ngủ đến khi tỉnh giấc, sau đó xem TV, rồi tự mình nấu cơm. Buổi chiều ra ngoài đi dạo hoặc là đánh mạt chược. Thỉnh thoảng cùng mấy chị em thân thiết đi du lịch đây đó. Thật là sung sướиɠ biết nhường nào!

Cô là một con cá mặn, công việc càng nhiều ngược lại khiến cô mất đi phương hướng.

Từ từ, không đúng! Sao Trần Thâm có thể cho cô nhiều tài nguyên tốt như vậy? Cứ cho là nghệ sĩ được nhiều người yêu mến và có tiếng nói thì cũng không tới mức hôm qua vừa nói xong, hôm nay lập tức chứng minh được chứ?

Kiều Kiều đáng yêu est: Chị Hà, sao Trần Thâm lại có nhiều tài nguyên như vậy?

Chị Hà không trả lời bằng băn bản, mà chỉ gửi một chuỗi dấu ba chấm.

Kiều Kiều đáng yêu est: Chị Hà, chị nói chuyện đi.

Một lát sau, chị Hà mới trả lời:

Chị Hà: Nhãn hiệu trang sức thì không rõ lắm, nhưng chương trình giải trí và phim điện ảnh đều là do Trần Thâm đầu tư.

Kiều Kiều đáng yêu est: ??? Vậy đầu tư bao nhiêu tiền thế?

Chị Hà: Em không biết bối cảnh của Trần Thâm à?

Mạnh Kiều nhíu mày, bạn trai cô có bí mật không thể cho cô biết sao?

Chị Hà gửi tới tên của công ty giải trí mà trong giới ngoài giới đều biết, sau đó còn bổ sung.

Chị Hà: Công ty này là do ba của cậu ta mở.

!!!

Mạnh Kiều khϊếp sợ, dưới trướng công ty này tụ tập đầy đủ những nghệ sĩ nối tiếng và tác phẩm nhiều không đếm xuể. Đệch! Bạn trai của cô! Thế mà lại là hoàng thái tử của giới giải trí! Nhưng mà hình như đa số mọi người đều không biết thì phải?

Tốc độ đổi mới nghệ sĩ bây giờ rất nhanh, có lẽ bản thân Trần Thâm cũng không có ý định để lộ thân phận của mình. Nhưng mà đối với người đại diễn hay đạo diễn có nhiều năm làm việc thì vẫn biết đôi chút.

Chị Hà lại gửi thêm một tin nhắn:《 Gián Điệp 》 cũng là do cậu ta đầu tư.

Đọc xong tin nhắn, Mạnh Kiều gửi một tin nhắn cho Trần Thâm.

Kiều Kiều đáng yêu est: Anh có gì muốn nói với em không?

Trần Thâm đã làm xong công việc, nghĩ đã lâu không có về nhà thăm ba mẹ nên anh về nhà cũ, bây giờ anh đang ở nhà.

Nhận được tin nhắn của Mạnh Kiều, Trần Thâm rất vui, nhưng mà nội dung có chút kỳ lạ. Anh nghĩ một lát rồi trả lời.

Trần Thâm: Nhớ em.

Kiều Kiều đáng yêu est: Hmmm…

Kiều Kiều đáng yêu est: Được rồi, em cũng nhớ anh.

Kiều Kiều đáng yêu est: Còn gì nữa không?

Trần Thâm ngồi trên ghế sô pha, anh nhíu mày, thầm nghĩ có phải anh đã làm chuyện xấu gì rồi bị cô bắt được không?

Trần Thâm: Được rồi, anh nói, em đừng tức giận nhé.

Mạnh Kiều đang chờ anh thẳng thắn nói chuyện, đợi mấy chục giây sau lại nhân được một câu này của anh.

Trần Thâm: Buổi sáng lừa em rằng dưa hấu không để lạnh cả đêm, bị hỏng rồi.

Trần Thâm: Thật ra vẫn còn trong tủ lạnh.

Trần Thâm: Buổi sáng ăn lạnh không tốt.

Trần Thâm: Đúng không?

Mạnh Kiều tạm thời không trả lời, cô rời khỏi giao diện trò chuyện, đổi tên rồi mới trả lời anh.

Kiều Kiều bị lừa: Được rồi, bao giờ anh về?

Kiều Kiều bị lừa: Em chuẩn bị cho anh món! Quà! Lớn!

Trần Thâm vẫn đang đoán Mạnh Kiều tức giận hay không tức giận. Kiều Kiều nhà anh sẽ không vì một quả dưa hấu nhỏ mà tức giận đâu nhỉ?

Anh đứng dậy, đi tới một bên rồi gọi video cho cô. Rất nhanh, Mạnh Kiều đã chấp nhận. Trần Thâm nhìn kỹ, chắc chắn không phải là cô đang tức giận.

“Sao lại gọi em thế?”

Mở miệng vẫn là giọng nói ngọt ngào mềm mại, Trần Thâm cũng yên tâm.

“Nhớ em.”

Trần Thâm không nói dối, yêu đương vào người khiến anh càng trở nên nói nhiều, nhưng mà anh không ghét, ngược lại còn hưởng thụ loạn cảm xúc này.

“Anh không ở khách sạn à?”

Mạnh Kiều nhìn phía sau lưng anh, cảm thấy không giống ở khách sạn.

“Ừ, anh ở nhà, về thăm ba mẹ.”

Nói xong, Trần Thâm thấy Mạnh Kiều mở to mắt nhìn về phía sau lưng anh. Anh quay đầu lại, phát hiện ra đó là cô của anh.

Trần Thâm cũng không giấu giếm, lập tức giới thiệu hai người với nhau.

“Cô ơi, đây là bạn gái của cháu, tên là Kiều Kiều.”

Trần Thâm nói tiếp:

“Kiều Kiều, chào cô đi.”

“Cháu chào cô ạ.”

Mạnh Kiều xấu hổ, còn cô của Trần Thâm thì lại cười không khép được miệng, nhìn qua cũng biết bà ấy đang rất vui.

“Chào Kiều Kiều nhé, sao cháu không về nhà cùng Trần Thâm?”

Bà ấy cầm lấy điện thoại, nói chuyện cùng Kiều Kiều.

“Dạ, Trần Thâm có việc ạ, cháu vẫn còn ở đoàn làm phim nên…”

Mạnh Kiều lắp bắt nói.

“Cô bé ngoan quá.” Bà ấy khen Mạnh Kiều như trẻ con, sau đó nói:

“Không biết Trần Thâm đã nói với cháu chưa?”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mạnh Kiều, bà ấy trừng mắt với Trần Thâm ở bên cạnh rồi nói:

“Cô có một nhãn hiệu trang sức muốn tìm người đại diện. Cô cảm thấy cháu rất thích hợp, không biết cháu có đồng ý làm người đại diện giúp cô không?”

Rõ ràng là Trần Thâm chủ động nói muốn đại ngôn đó với bà ấy, nhưng cuối cùng, bà ấy lại nói muốn giúp Mạnh Kiều.

“Cháu cảm cơm, cảm ơn cô ạ.”

Mạnh Kiều ngốc ngốc khom lưng với màn hình. Thì ra nhãn hiệu trang sức là của cô của Trần Thâm. Má ơi! Cuối cùng thì cô đã ôm được cái đùi to như thế vậy?

“Có bé ngốc này cảm ơn gì chứ? À, đúng rồi, cháu xem ai tới này?”

Bà ấy nói xong, sau đó trước màn hình xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp.

“Chào Kiều Kiều, bác là mẹ của Trần Thâm, bác rất thích mấy bộ phim truyền hình cháu đóng, còn cái kia….”

Mẹ của Trần Thâm hóa thành một em gái mê muội Mạnh Kiều, luôn miệng khen cô.

Bỗng nhiên chẳng chuẩn bị gì mà phải gặp phụ huynh.

Chờ tới khi Trần Thâm lấy lại diện thoại với lý do là Mạnh Kiều đã quay phim một ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi thì khuôn mặt đang tươi cười của Mạnh Kiều sắp tê rồi. Cô không nghĩ tới quý phu nhân nhà giàu cũng thích xem cô diễn mấy bộ phim chuyện gia đình luân lý nhà người ta, hơn nữa còn nhớ rất rõ từng chi tiết một.

“Có phải bị dọa rồi không?”

Trần Thâm hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Hôm nay anh về nhà, đúng lúc cô cũng ở đây, vừa lúc nói chuyện đại ngôn với anh.

Cây vạn tuế trong nhà cuối cùng cũng nở hoa, người lớn trong nhà rất vui vẻ.

Trần Thâm nói với họ vài câu, không nghĩ tới sau đó gọi video cho Mạnh Kiều thì lại bị người lớn bắt gặp.

“Không có dọa đâu, chỉ là không chuẩn bị cho nên em hơi lo lắng thôi. Nói chuyện cũng bị lắp.”

Mạnh Kiều nhỏ giọng nói với anh:

“Mẹ anh với cô của anh thật sự rất xinh đẹp.”

Đều có khí chất mỹ nhân, khuôn mặt xinh đẹp thì ai cũng có khả năng có được, nhưng khí chất thì không phải chỉ một sớm một chiều là có thể có.

“Em cũng rất xinh đẹp.”

“Ai da… Anh đừng có trêu em.”

“Anh không trêu em. Trong mắt ba anh, mẹ anh là người đẹp nhất. Trong mắt chú anh, cô anh là đẹp nhất. Còn trong mắt anh, em là đẹp nhất.”

Vốn dĩ dây thần kinh của Mạnh Kiều còn đang căng thẳng, nghe được lời này của anh, cô bật cười.

“Được rồi, trong mắt em, anh cũng là người đẹp trai nhất.”

“Không thể dùng lại câu của anh để khen anh được, em nghĩ nên khen anh như thế nào đi, chờ đến khi anh về sẽ kiểm tra.”

“Bao giờ anh về thế?”

Ánh mắt Mạnh Kiều như cô vợ nhỏ mong chồng về.

“Ngày mai anh về. Em có muốn ăn gì không?”

Trần Thâm sờ khuôn mặt của Mạnh Kiều trên màn hình.

“Có!”

Mạnh Kiều ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Anh!”

Đúng là cô gái không biết ngượng ngùng…

“Hôm một cái nào?” Trần Thâm cười.

“Moah ~”

Mạnh Kiều chu miệng hôn một cái lên màn hình, cô chờ nụ hôn đáp lại của Mạnh Kiều, nhưng mà người đàn ông kia lại làm bộ mất trí nhớ.

“Ngoan ngoãn đi ngủ đi, không được thức đêm, ngày mai mang đồ ăn ngon cho em.”

Mạnh Kiều biết chắc chắn anh sẽ không làm ra hành động như vậy, cô cũng không miễn cưỡng, chào tạm biệt anh.

Trước khi cúp máy, Trầm Thâm sát lại gần màn hình, nhẹ nhàng “moah” một cái, âm thanh nho nhỏ, nhưng Mạnh Kiều lại nghe thấy.

Cô bật cười, muốn nói với anh gì đó, thế nhưng Trần Thâm lại nói tạm biệt rồi cúp máy.

Được rồi, biết anh xấu hổ nên em tha cho anh tội anh ngắt máy của em đấy.

Mạnh Kiều cười trộm.

Hoàng thái tử giới giải trí thì sao chứ? Gia tài bạc triệu thì sao chứ? Ông chủ đầu tư lớn thì sao chứ? Chỉ là bạn trai dễ thương của cô mà thôi.