Chương 1: Diễn đàn giao lưu bạn cùng phòng bệnh Tứ Viện

Trong căn phòng bệnh số 4, tầng mười ba Khoa Ung bướu của Bệnh viện Nhân dân, Dư Tiếu cầm hai chiếc hộp giấy chầm chậm đi vào phòng bệnh.

Bên ngoài rõ ràng là ban ngày nhưng trong phòng bệnh lại tối om vì rèm cửa sổ đã bị đóng lại. Cho dù bác sĩ và y tá đã nói phải phơi nắng nhiều thì mới tốt cho sức khỏe nhưng ba bệnh nhân ở phòng số 4 lại cố chấp không chịu gặp mặt trời.

Lâu dần các y tá và bác sĩ cũng không quan tâm nữa, suy cho cùng mấy ai sẽ đi kiên trì với bệnh nhân ung thư chứ?

Triệu Lam, bệnh nhân giường số 13010 đang nằm trên giường truyền nước biển, thứ trong lọ thuốc là thuốc trị liệu hóa trị, bởi vì sức khỏe cô ấy rất yếu nên tốc độ truyền cũng vô cùng chậm, cơ bản là phải nằm trên giường suốt một ngày.

Cô ấy nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt vô hồn trống rỗng, vẻ mặt như chẳng còn gì để lưu luyến trên cuộc đời này. Có điều cô ấy chỉ mới có hai mươi tám tuổi, đúng vào cái tuổi đẹp nhất mà lại mắc phải bệnh ung thư, mặc dù bác sĩ không nói nhưng mọi người đều biết rõ, hy vọng chữa khỏi bệnh của cô ấy là rất thấp.

“Tiếu Tiếu, chị về rồi đấy à.” Chu Tiểu Trân ngồi khoanh chân trên giường: “Mua đồ gì đấy?”

Chu Tiểu Trân, bệnh nhân giường số 13011 là một thiếu nữ mới chỉ mười tám tuổi, trông em có hơi mập, da dẻ lại vô cùng đẹp, trắng nõn nà, trông mỏng manh dễ vỡ. Vì phải trị liệu hóa trị nên em đã cạo trọc đầu, cái đầu tròn tròn giống một quả trứng luộc xinh đẹp.

Bệnh tình của em là nhẹ nhất, bác sĩ nói có hy vọng rất lớn để có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho em, nên tâm trạng em vô cùng tốt, nói cũng nhiều. Em thích nhất là kéo Dư Tiếu cùng nói chuyện, chỉ cần mở miệng là có thể nói đến hàng giờ.

“Ừm.” Dư Tiếu đáp một tiếng, đặt hai chiếc hộp chuyển phát nhanh lên chiếc bàn con trên giường.

Dư Tiếu năm nay hai mươi tuổi, là người duy nhất trong phòng bệnh vẫn giữ lại được mái tóc đen và có thể tự do hoạt động.

Không phải là vì bệnh tình của cô không nghiêm trọng, mà là vì bệnh tình quá nghiêm trọng, đến mức không thể phẫu thuật, chỉ có thể điều trị duy trì trị liệu hóa trị trước.

Hơn nữa cô mới chỉ trị liệu hóa trị một lần, tình trạng rụng tóc cũng không quá nghiêm trọng nên cô vẫn còn sức ra ngoài đi lại.

Dư Tiếu lấy chiếc kéo nhỏ từ trong tủ ra, chầm chậm cắt mở hộp chuyển phát, rồi lấy ra từ trong hộp một tập giấy dày màu vàng, hai chiếc bút lông, một hộp bột màu đỏ lớn và một chiếc nghiên mực.

Chu Tiểu Trân ngơ ngác nhìn Dư Tiếu bận rộn: “Tiếu Tiếu, đây là thứ gì thế? Để làm gì vậy?”

Dư Tiếu dọn dẹp xong xuôi bắt đầu dùng kéo cắt giấy vàng, từ tốn đáp: “Vẽ bùa.”

Chu Tiểu Trân: “?”

Sau khi cắt giấy vàng thành hình chữ nhật tiêu chuẩn, Dư Tiếu cầm lấy chu sa và nghiên mực đi vào nhà vệ sinh.

Trong gương nhà vệ sinh là một gương mặt trắng bệch tiều tụy. Đôi mắt cô gái to tròn, cái miệng và chiếc mũi xinh xắn, trông có hơi trẻ con, rất nhỏ nhắn.

Đây là lí do vì sao Chu Tiểu Trân nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng lại luôn gọi cô là Tiếu Tiếu.

Một tháng trước, Dư Tiếu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ác tính, bởi vì vị trí của khối u rất tai quái, căn bản không thể phẫu thuật nên bác sĩ đã đề nghị cô ở lại bệnh viện để quan sát và điều trị duy trì.

Trong vòng một tháng này, người nhà cô chẳng đến thăm được mấy lần.

Bố mẹ cô đã sớm ly hôn từ lúc cô học cấp hai, rồi lại lập gia đình riêng của mình và có những đứa con mới. Đứa con trong gia đình tan vỡ là cô đây thì chẳng được chào đón cho lắm. Từ hồi cấp hai cô đã bắt đầu học nội trú, cho đến một tháng trước cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bố mẹ mới tới thăm.

Hai người chia nhau đến khóc trước mặt cô một lần, sau đó đến đưa cơm cho cô mấy lần, sau này kiếm cớ không xuất hiện nữa.

Thật ra Dư Tiếu cảm thấy vẫn tốt, mặc dù không đến thăm nhưng chí ít hai người họ vẫn rất hào phóng trả phí điều trị, còn thuê người chăm sóc cho cô.

Dư Tiếu trước nay luôn rất dễ hài lòng.

Cô rửa sạch sẽ nghiên mực rồi bắt đầu hòa tan bột chu sa bằng cồn.

Chuyện này phải kể bắt đầu từ ba ngày trước. Đêm tối của ba ngày trước, sau khi y tá đi kiểm tra phòng bệnh, Dư Tiếu sẽ nghịch điện thoại và lảm nhảm vài câu nên cô thường hay giả vờ ngủ lúc y tá kiểm tra phòng.

Lúc cô lấy điện thoại ra chợt phát hiện mình đang tải một cái APP.

Không lẽ là do trước đây vô tình bấm phải quảng cáo nào đó?

Đang định hủy tải xuống chợt cô nhìn thấy cái tên APP - Diễn đàn giao lưu của bệnh nhân bệnh viện số 4.

Động tác của cô lập tức dừng lại, đến cả bệnh nhân bây giờ cũng có diễn đàn sao?

Cô lặng lẽ chờ đợi diễn đàn được tải xong, sau đó nhấn vào. Trang chủ diễn đàn là một màu hồng nhạt, trừ điều này ra thì trông cũng không khác gì những diễn đàn khác.

Bài viết đầu tiên được ghim trên đầu trang là thông báo của diễn đàn.

Ấn vào.

[Hướng dẫn chiếm đóng nhà xác.]

“???” Trên đầu Dư Tiếu đầy dấu chấm hỏi. Nhà xác… chiếm đóng? Chiếm đóng nhà xác cái gì?

Dư Tiếu nhấn vào xem. Chủ bài viết dùng góc nhìn ngôi thứ nhất kể lại câu chuyện anh ta và một vài người gặp ma trong nhà xác như thế nào và trốn thoát khỏi con ma ra sao…

Đây là một câu chuyện ma!

Dư Tiếu vốn đã không ngủ được giờ lại càng không ngủ được, cô tiếp tục lướt xuống xem.

[Tổng hợp lại ma quỷ tôi đã gặp suốt bao năm qua.]

Bài viết giới thiệu về các loại ma quỷ khác nhau, từ tên gọi cho đến năng lực, thậm chí có vài con còn có hình minh họa đính kèm, trông rất chân thực.

Dư Tiếu trở về trang trước. Diễn đàn bệnh nhân giao lưu gì chứ, đây rõ ràng là diễn đàn kể chuyện ma mà!

Đợi đã! Bệnh viện số 4?

Dư Tiếu không khỏi nghĩ đến bệnh viện số 4 ở vùng này, hình như là bệnh viện tâm thần.

Trong phút chốc cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây là diễn đàn giao lưu của bệnh nhân tâm thần, nếu đúng là như vậy thì mọi chuyện có lý hơn rồi.

Sau khi biết được sự thật, cô càng thích thú đọc tiếp, bởi không phải ai cũng có thể đọc được những câu chuyện ma do bệnh nhân tâm thần viết đâu.

Cô đọc được vài bài viết và nhận ra những người viết này không hề đơn giản chút nào. Những câu chuyện ma được viết rất chân thực, mạch lạc và logic, thậm chí còn rất hồi hộp và hấp dẫn người đọc.

Quả nhiên trong bệnh viện tâm thần toàn là nhân tài!

Bên trong cũng có không ít người bình luận.

[Cảm ơn chủ tus đã chia sẻ, người tốt cả đời bình an!]

[Chủ tus qua ải này nhận được bao nhiêu điểm sức khỏe?]

[Huhuhu… Nếu ban đầu tôi đọc được bài viết của chủ tus thì cũng không đến mức chỉ có một mình sống sót trong phòng bệnh.]

Chuyện gì vậy? Quả nhiên cô không theo kịp tư duy của bệnh nhân tâm thần sao? Cô thật sự không hiểu những điều này là có ý gì.

Sau đó cô nhìn thấy một bài viết ở phía dưới.

[Tận tay dạy bạn trở thành bậc thầy vẽ bùa!]

Cô nhấn vào xem. Mở đầu là một đoạn văn siêu dài của chủ bài viết, ý chính là mua bùa trong cửa hàng thì quá đắt không thỏa đáng, mua chu sa với giấy vàng lại rẻ hơn nhiều, hơn nữa tự mình làm thì muốn có bao nhiêu bùa sẽ có bấy nhiêu bùa, không chỉ tiết kiệm điểm tích lũy mà còn có thể tăng thêm tỷ lệ sinh tồn ở các cấp độ.

Đọc đến đây Dư Tiếu mới muộn màng nghĩ, người ta hình như đang nói đến trò chơi nào đó?

Bình luận dưới bài viết này cũng rất nhiều.

[Chủ tus đúng là ăn nói vớ vẩn, vẽ bùa là chuyện mà ai cũng có thể học được sao?]

[Tôi muốn biết tỷ lệ thành công của chủ tus là bao nhiêu.]

[Tiết kiệm điểm tích lũy đâu nào, giấy vàng với chu sa cũng rất đắt mà đúng không?]

[Chủ tus đừng nghe bọn họ nói, tôi muốn học!]

[…]

Trên giấy toàn là những đường nét màu đỏ, vô cùng phức tạp, Dư Tiếu khó hiểu nhìn.

[Bùa Vận Lôi Đả Túy]

Phía dưới là lời giải thích chi tiết cách vẽ, nên đặt bút từ đâu và dừng bút ở đâu, lúc vẽ thì nên chú ý điều gì, giới thiệu vô cùng tường tận.

Cuối cùng chủ bài viết nói tỷ lệ thành công của tấm bùa này là 20%, vẽ năm cái thì được một cái thành công. Sau khi vẽ xong, trên tấm bùa mà hiện lên ánh hào quang nhẹ có nghĩa là thành công rồi.

Giọng điệu của anh ta có vẻ rất đắc ý, như thể tỷ lệ thành công 20% là rất cao vậy.

Dư Tiếu là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, nhưng tạm thời cô sẽ không bàn đến thật giả của chiếc bùa này. Cô xem những bức hình khác trong diễn đàn luôn cảm thấy những bức hình đó, những đường nét đó có một vẻ đẹp rất khó diễn tả.

Càng lướt tiếp xuống dưới, càng có nhiều loại bùa kỳ quái, Dư Tiếu chợt sinh ra chút cảm giác hứng thú.

Dù sao trong bệnh viện cũng chẳng có gì làm, rảnh rỗi là rảnh rỗi, cô bèn lên taobao tìm mua giấy vàng và chu sa, nhận ra mấy thứ này thật sự rất rẻ, thế là cô lên mạng mua toàn bộ đạo cụ vẽ bùa, ba ngày sau cũng tức là hôm nay hàng mới về.

Dư Tiếu hòa tan chu sa bằng cồn, mặc dù chủ bài viết nói chu sa cần phải được hòa tan bằng rượu nhưng cô lại không có rượu, may thay trong bệnh viện có sẵn cồn 75%, cần bao nhiêu có bấy nhiêu.

Sau khi hòa tan chu sa, Dư Tiếu mang đồ trở về phòng, sắp xếp gọn gàng đống đồ vẽ lên bàn con, sau đó ngồi ngây ngốc trên giường.

Chu Tiểu Trân tò mò nhìn sang, cầm lấy một mảnh giấy vàng đã được cắt cẩn thận, tò mò hỏi: “Chị thật sự muốn vẽ bùa? Giống kiểu Liêu Trai Chí Dị, dán nó lên người ma quỷ ấy hả?”

“Ừm.” Dư Tiếu đột nhiên có chút cảm giác muốn đùa giỡn, cô nghiêm túc, nói nhỏ: “Em biết không? Trong phòng bệnh của chúng ta có ma đấy, từ lúc chị đến đây đã phát hiện ra rồi. Cô ta là một ma nữ, đêm nào cũng loanh quanh bên giường bệnh, để ngăn cô ta làm hại mọi người, chị nhất định phải để lộ thân phận của mình.”

Chu Tiểu Trân ngây ngốc nhìn Dư Tiếu: “Thân phận của chị là gì?”

Dư Tiếu chắp hai tay lại: “A di đà phật, bần đạo chính là truyền nhân đời thứ 250 của Long Hổ Sơn, đạo trưởng Dư Tiếu!”

“…”

Chu Tiểu Trân nghe đến sửng sốt: “Thật sao?”

“Phụt!”

Triệu Lam vẫn luôn im lặng truyền nước biển chợt bật cười lớn, giọng cô ấy yếu ớt nhưng dịu dàng: “Tiểu Trân, em không nhận ra Tiếu Tiếu đang đùa sao?”

“Hứ, em sớm đã nhìn ra rồi.” Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cố gắng vớt vát lại mặt mũi: “Chẳng qua em thấy Tiếu Tiếu ngày nào cũng trông chán nản nên em trêu chị ấy chút thôi.”

Triệu Lam nhìn về phía Dư Tiếu: “Tiếu Tiếu, chị nhớ em là sinh viên mỹ thuật đúng không? Sao tự dưng lại muốn vẽ bùa?”

“Rảnh rỗi quá nên em tìm ít việc làm thôi.” Dư Tiếu cầm bút, chấm ngòi bút vào mực chu sa, ngồi ngay ngắn nói: “Đừng làm phiền nhé, bần đạo phải vẽ bùa rồi.”

Bùa Vận Lôi Đả Túy là lá bùa duy nhất mà cô nhớ cách vẽ, bởi vì lá bùa nào cũng đều rất phức tạp nên cô tạm thời chỉ có thể nhớ được một lá này.

Theo lời của chủ bài viết, muốn vẽ bùa thì cần phải tịnh tâm, cô hiện tại đã rất tịnh tâm rồi, đến mức có thể lấy tâm như nước đọng để hình dung.

Tiếp theo là chỉ thị của thần thánh, cũng chính là xin thần phật chỉ bảo, có lẽ là nói cho thần biết mình chuẩn bị vẽ bùa, cầu thần phù hộ mình thành công.

Thường thì sẽ là tham bái tượng thần, nhưng Dư Tiếu làm gì có tượng thần đâu? Cô nghĩ một lúc, lên Baidu tìm một chiếc ảnh tượng thần, sau đó đặt điện thoại lên giá đỡ rồi lạy nó ba lạy.

“Chết rồi chết rồi.” Chứng kiến cảnh này, Chu Tiểu Trân tỏ ra đồng cảm: “Bác sĩ nói khối u trong não chị ấy có thể sẽ ảnh hưởng đến tư duy, não chị ấy quả nhiên có vấn đề rồi.”

Triệu Lam khẽ thở dài: “Tiếu Tiếu đáng thương quá.”

Dư Tiếu mở mắt, tay phải cầm bút, nhẹ nhàng đặt ngòi bút phác họa những đường nét màu đỏ đều đặn trên giấy vàng.

“Cốc cốc cốc.” Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa.

Dư Tiếu hết sức chăm chú, giống như chẳng hề bị làm phiền. Chu Tiểu Trân lại tự hỏi ai lại lịch sự đến mức vào phòng bệnh nhiều người còn gõ cửa như thế, bèn trả lời: “Mời vào!”

Bên ngoài không có tiếng đáp cũng không có ai đẩy cửa đi vào.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Chu Tiểu Trân mất kiên nhẫn nói: “Cửa không khóa, vào đi!”

“Hihihi…”