Chuyến du lịch đến Hong Kong trôi qua, chúng ta cùng về nhà, về thành thị chúng ta sinh sống.
Ngày hôm sau, thức dậy rất sớm. Áo sơmi đã được Cẩn ủi sẵn rồi, treo trêи móc áo. Nàng nhẹ nhàng giúp ta đem góc áo ủi phẳng, sửa lại tóc đã dài mà vẫn dựng đứng của ta một chút.
"Không thể lại tùy hứng!" Cẩn vỗ vai của ta, nói một cách đầy ý vị thâm trường.
"Ân!" Ta gật đầu, nở nụ cười.
"Lái xe chậm một chút!"
Nàng tiến lên, hôn lên má ta, đưa mắt nhìn ta đi ra cửa.
Cẩn làm chủ nhiệm lớp nên không cần phải dạy thêm vào kỳ nghỉ, mà “người mới” như ta, ngoại trừ phải dạy thêm, còn phải thủ trong văn phòng làm việc.
Nơi này đã thay đổi, lớp học đã quét vôi lại, thiết bị dạy học so với trước còn tiên tiến hơn. Đi tới bục giảng, có chút ngẩn ngơ, để sách giáo khoa tiếng Anh trong tay xuống, nhớ tới tình cảnh ngày đầu tiên đi học nhìn thấy Cẩn. Ta ngày hôm nay, đã không còn dáng vẻ khi xưa, hắng giọng một cái, bắt đầu sự nghiệp dạy học ở trường cũ của mình. . .
Giáo phục của trường học là áo sơmi trắng và váy màu lam đậm. Chỉ liếc mắt nhìn qua, liền cảm thấy tức đến muốn phun máu. Trời ạ, mặc cái này vào ta còn đi dạy được sao? Phỏng chừng chính mình liền điên mất. . .
Cùng đại chủ nhiệm thảo luận thật lâu, cuối cùng thuyết phục được chủ nhiệm, đồng ý cho ta thay đổi kiểu dáng mà không thay màu sắc. Nếu không mặc váy ngắn, cũng chỉ có thể mặc quần.
Đại chủ nhiệm quỷ dị cười, "Chu Minh a, gần đây thời tiết đều hơn 30 độ!"
Ai, quên đi, cho dù là 40 độ, ta cũng tuyệt đối không mặc giáo phục chết tiệt đó đâu, nóng chết là chuyện nhỏ, điên chết mới là chuyện lớn a. . .
Nhận một bộ thay cho Cẩn, cũng không thể để trường khấu trừ trong tài khoản của ta đi. . . Nhìn ta cầm quần áo về với bộ dạng mặt ủ mày chau, Cẩn che miệng cười, nàng cũng đã sớm biết hôm nay ta đi nhận đồng phục đi làm, thậm chí ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không nói. . .
"Ai, ngươi xem ngươi vẫn là thượng cấp của ta đây! Mà cánh cửa tiện lợi một điểm cũng không mở ra cho ta!" Ta ai oán nói.
"Ta hiện tại cũng không phải thượng cấp của ngươi! Phải sau khi tựu trường mới xem như là vậy, ta hiện tại a, là an nhàn vượt qua kỳ nghỉ của mình!" Cẩn dương dương tự đắc nhìn ta, cố ý đem hai chữ "an nhàn" nói ra.
"Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc!" [1] Ta lầm bầm.
"Cái gì?" Cẩn dừng chiếc đũa giữa không trung, trừng mắt với ta.
"Ta nói, thịt hầm thật sự là rất ngon!" Ta nhanh chóng che giấu, nói. . .
Lần này may mắn là chạy thoát khỏi bàn tay “đen”, nhưng có câu, trốn được mùng một, không thoát được mười lăm. . .
"Ta cùng đại chủ nhiệm thương lượng một chút, hiện tại ngoại trừ lớp dự bị ra, thì còn có cao tam phải học thêm. Lão sư phụ trách tự học buổi tối của cao tam, để ngươi đảm nhận đi!" Cơm đang ăn thật ngon, Cẩn đột nhiên ném ra quả bom nặng một cân.
"Cái gì?" Ta điên mất!!
"Không có gì a? Biết lắm khổ nhiều mà, với lại, không phải ngươi đương sức trẻ sao!" Cẩn nhìn ta cười, đẩy lùi kháng nghị của ta.
"Vậy chẳng phải là buổi tối 10 giờ ta mới có thể tan làm sao?" Ta bất mãn lầm bầm.
"Ân, đúng!" Cẩn một bên ăn cơm, một bên gật đầu."Có ý kiến gì sao?"
"Không!" Có cũng không dám nói a? Quên đi, sức trẻ thì liền sức trẻ đi. Hừ, ai nói tuổi trẻ trôi qua thật tốt?
Ai, có một tức phụ làm lãnh đạo, phải chịu thiệt thôi.
Ăn cơm xong, đi tới nhà cô cô một chuyến. Trở về, thì có một người tự nhiên cũng phải giải quyết, đó chính là -- Hàn Học Hiên.
Cô cô đã nói, khoản tiền nào của công ty cũng không phải là đều phi thường sạch sẽ, nếu quả thật muốn điều tra, cũng không phải là không thể. Huống chi, công ty và trà lâu của Hàn Học Hiên, tồn tại rất nhiều vấn đề.
Trận tranh đấu này có chút nguy hiểm, không biết có nên đem cô ruột của ta cuốn vào trận này hay không. Nhưng một khi Hàn Học Hiên đem sự tình của chúng ta công bố, các cô tự nhiên cũng sẽ tối tăm mặt mày. Không nghĩ tới, bị tiểu nhân này dồn đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đem ý nghĩ của ta nói cho cô, cô chỉ cười lắc đầu.
"Tiểu Minh a!" Cô nhìn ta, lời nói ý vị thâm trường: "Ngươi bao lớn rồi?"
Ta có chút không hiểu gì, không biết cô muốn nói gì.
"23!"
Cô ngồi dậy, nhìn ta, "Ngươi biết không? Thời điểm ngươi vừa sinh ra, chỉ lớn như thế này!" Nói, cô dùng tay ước lượng một hồi, "Khi đó ta còn học đại học, đang kỳ nghỉ đông. Ngươi khi còn bé đặc biệt được cưng chiều, ngủ thϊế͙p͙ đi cũng phải có người ôm. Gia gia đưa ba cảnh vệ thay phiên nhau dỗ dành ngươi, vừa để xuống ngươi sẽ khóc."
Cô nhìn ta, một mặt yêu thương.
"Sau đó a, ngươi cũng dần lớn lên, thời điểm ngươi mười mấy tuổi thật là không làm cho người ta bớt lo, mỗi lần ta nhận được điện thoại ba ba ngươi đều run sợ trong lòng, không biết ngươi lại đã xảy ra chuyện gì. Không phải đánh nhau, thì là tiến vào bệnh viện. Không có một ngày yên tĩnh!" Cô cô sờ đầu ta, nhắc đến chuyện cũ, ta không khỏi nở nụ cười. Những ngày tháng ngây ngô dại dột kia, liền trôi qua như vậy, nhìn lại lúc trước, sẽ cảm khái rất nhiều.
"Ngày hôm nay nghe ngươi nói những này, ta rất vui mừng, trưởng thành hơn, cân nhắc hơn rồi, ngươi rốt cục cũng bắt đầu vì cả gia tộc mà cân nhắc. Nhìn ngươi lớn thế này rồi, mấy cô cô ngươi cũng đều yên tâm!" Cô cười, dựa vào trêи ghế.
"Cô. . ." Ta mới vừa muốn nói, cô lắc tay, ngăn ta lại.
"Chuyện này ngươi cũng không cần quản, Hàn Học Hiên, ta biết người này. Hắn khéo đưa đẩy chuyện, tương đối lão luyện. Chuyện này, hắn sẽ không trở mặt đâu, bọn ngươi chờ tin tốt của ta!" Cô nghiêm túc nói, làm ta không thể không tin.
Chỉ là trong lòng còn hơi hoài nghi, dưới cái nhìn của ta, đem chuyện này xử lý viên mãn, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ta không biết là cô giả vờ ung dung để an ủi ta, hay là đối với nàng mà nói, không phải là việc khó thật.
"Cô, cần ta làm cái gì không?" Ta nhẹ nhàng hỏi.
"Ngươi? Hảo hảo chiếu cố chính mình đi!" Cô vỗ vai của ta, đứng lên, "Ta lấy trái cây cho ngươi. . ."
Cô ra tay tự nhiên là không giống người thường. Qua hai ngày, lúc đang trêи đường về nhà, Cẩn liền nói cho ta biết Hàn Học Hiên gọi điện thoại đến, đồng ý thỏa thuận thay đổi quyền nuôi dưỡng.
Lúc nói chuyện, Cẩn cười, chuyện này rốt cục cũng coi là viên mãn chào cảm ơn khán giả. Cuối cùng, ta vẫn là dựa vào người trong nhà giúp ta giải quyết vấn đề khó khăn này. Sau khi cao hứng, trong lòng dù sao cũng hơi bất an lương tâm. Khi còn bé, cảm thấy trong nhà không có cho ta một gia đình hoàn chỉnh mà chỉ tràn ngập thù hận, giống như dưới cái nhìn của mình, mỗi một điều họ đối tốt với ta đều là nên làm. Mà bây giờ, trong lòng ta cảm thấy mắc nợ tràn đầy, mắc nợ mỗi người trong nhà. Ta biết, các nàng sẽ không tính toán với ta, mà càng là như vậy, ta càng cảm thấy khổ sở. . .
Gọi điện thoại cho cô cô, nàng vẫn không nói cho ta những phức tạp và lôi thôi trong chuyện này, chỉ nói, chỉ cần ta sống thật tốt, ta có thể hạnh phúc, là đủ rồi!
Hạnh phúc! Đúng vậy, ta thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc. . .
"Thế nào? Mệt không?" Cẩn ngồi xuống bên cạnh ta, rót một chén lười ươi [2] để lên bàn.
"Tốt lắm!" Ta cười, xoay ngang người nằm xuống, đầu gối lên đùi Cẩn. "Một mình an an tĩnh tĩnh, ở trong phòng làm việc ngồi cả buổi tối, đi kiểm tra hai lần, bắt được một tên ăn vụng, mấy tên chơi điện thoại, còn có mấy ngủ gật!" Ta nhắm mắt lại, nhỏ giọng "báo cáo".
"Xử lý như thế nào?" Cẩn lấy tay đặt tại huyệt thái dương của ta, từ từ xoa.
"Xử lý? Không xử lý, giờ tự học buổi tối lên đến 10 giờ, học sinh nhất định sẽ đói bụng, ăn vụng, có thể lý giải. Đã trễ thế này, trong nhà khẳng định lo lắng, gởi tin nhắn cũng có thể thông cảm. Cho dù không gửi tin nhắn, học tập mệt mỏi rồi, chơi điện thoại di động một chút để thư giãn cũng không có gì đáng trách mà . Còn ngủ, vậy thì càng không cần phải để ý đến, ngươi nghĩ đi a, đã trễ thế này rồi, hài tử buồn ngủ, gắng gượng cũng học không vào, còn không bằng ngủ đi! Có điều đứa nhỏ này cũng thật là ngốc, ngươi nói có gì thì cũng về nhà ngủ đi, trường học lại không thoải mái. . ."
Nói còn chưa dứt lời, trêи trán đã bị Cẩn đánh một cái, mở mắt ra, mặt Cẩn quả nhiên tối sầm lại.
"Ngươi đây là bỏ quên nhiệm vụ biết không? Cho ngươi chịu trách nhiệm, ngươi cứ như mà xử lý sao? Nói cái gì cũng chưa nói?" Cẩn trừng mắt, nói.
"Nói rồi a!" Ta một mặt vô tội, "Thời điểm đi tới cửa lớp cao tam 2, thấy chủ nhiệm lớp của chúng ta ở ngoài cửa sổ quan sát. Ta liền đi vào lớp, nói với học sinh rằng: "Các ngươi đều cẩn thận một chút, chủ nhiệm lớp của các ngươi ở phía sau kìa"!"
. . . Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên [3], tức phụ ta là thất khiếu [4] bốc khói. . .
[1] Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc: sống trong hoạn nạn, chết trong an bình
[2] Lười ươi: Cây ươi, tên gọi khác: đười ươi, lười ươi, an nam tử, cây thạch, ươi bay, bàng đại hải, hương đào, lù noi, sam rang, som vang, đại đông quả. Loài này thuộc chi Ươi, họ phụ Trôm của họ Cẩm Quỳ. Hạt của nó (hạt đười ươi) được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và cũng có thể dùng để trị chứng rối loại tiêu hóa hoặc làm mát cổ họng. Nói chung cái này ngon lắm nè =)) Ta thích uống nó lắm
[3] Trích trong bài thơ Vọng Lư Sơn bọc bố của Lý Bạch, bài này hồi nhỏ mọi người học rồi nè. Chính là bài Xa ngắm thác núi Lư.
Nguyên tác:
望庐山瀑布
李白
日照香炉生紫烟,遥看瀑布挂前川。
飞流直下三千尺,疑是银河落九天。
Hán Việt :
Vọng Lư Sơn bộc bố
Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Dịch nghĩa:
Ánh nắng chiếu rọi trêи sông Hương Lô sinh ra khói tía
Từ xa ngắm cảnh thác núi treo trước con sông này
Thác nước chảy như bay xuống từ ba ngìn trượng
Ngỡ như là dải Ngân Hà lạc khỏi chín tầng mây
Bản dịch của Tương Như:
Xa ngắm thác núi Lư
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
[4] Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng =))