Chương 84: Kim cương vì ngươi mà vĩnh cửu

Đăng tư đình nhi bắc cố Cửu Long hào khí tiếp Trung Nguyên

Khuy vạn vật dĩ Đông chiêm vạn mã bôn đằng lai đại hải [1]

-- Trêи Sư Tử Đình ở núi Thái Bình có một cặp câu đối như vậy.

Núi Thái Bình còn gọi là núi Victoria.

Đứng trêи đỉnh núi, thu Hong Kong vào trong đáy mắt. Phóng tầm mắt về hướng Bắc, phong cảnh mỹ lệ của cảng Victoria liếc mắt cái là thấy rõ mồn một. Đi một đường, nắm tay chậm bước, tại thành phố nhộn nhịp phồn hoa này, cũng khó có được một phần yên tĩnh như vậy.

Công viên trêи đỉnh núi có chút vắng vẻ, khu Trung Hoàn xa xa, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, cực kỳ tráng lệ.

Ở quảng trường đỉnh núi trông về hướng mặt trời lặn, quan sát toàn Hong Kong cùng cảng Victoria. Con đường nhỏ phía Tây cây xanh tỏa bóng, nắm tay Cẩn, cảm thụ lấy ngọt ngào của tương hữu. Đây là cuộc sống ta mong muốn, bình tĩnh mà an lành. Cho dù có nhiều chuyện phiền phức không như ý, nhưng chung quy chúng ta có thể nắm tay nhau, đây cũng là căn nguyên của sức mạnh và dũng khí ta có, chỉ cần có Cẩn ở bên cạnh, ta tin tưởng hết thảy nguyện vọng của ta cuối cùng cũng đều thực hiện được. Cho dù không thực hiện được, ta cũng không có gì tiếc nuối, chỉ cảm thấy hài lòng.

Ban ngày đã đến đây, xem tượng sáp Madame Tussauds [2], lần này, là tới đây xem mặt trời lặn, ngắm cảnh đêm Hồng Kông.

Mỗi lần ngắm mặt trời lặn, đều sẽ nhớ tới《 Tự thủy niên hoa 》[3], Nãi Trà an tĩnh nói, sợ nhất chính là trong khoảnh khắc Lạc Nhật sắp chết ấy, tâm buồn thương, cuộn tròn mình lại, dường như đã đi đến cuối con đường. Sinh mệnh là một trò chơi nhập vai, nhân vật chúng ta đóng đều là cá thể cô độc, không có tình cảm và quyền lợi có thể kéo dài nó ra được. Chúng ta chỉ có thể lẳng lặng trưởng thành, sau đó lẳng lặng chết đi. Có thể ở thời khắc cuối cùng, là đoạn bi thương chúng ta không thể chạm đến, không có ai tới cứu giúp, không có ai tới giải sầu. Cô đơn, từ ngữ mỹ lệ như hoa, cứ như vậy mà bởi vì hạn chế của sinh mệnh, mà trở nên mơ màng, chúng ta dừng lại ở chỗ này, tưởng tượng thấy năm tháng mình đã từng có, tưởng tượng thấy chính mình cô đơn cùng trầm mặc, tưởng tượng thấy bất kỳ gặp gỡ tình cờ nào, tưởng tượng thấy nụ cười hạnh phúc cùng hưởng thụ, bất quá chúng ta chung quy là cô đơn mà đến, lạc mạc mà đi, hoang vắng sau lưng cuồng hoan chúng ta không cách nào thoát khỏi, chúng ta có thể bình tâm như nước, thế nhưng từ đầu đến cuối cô đơn chưa từng rời đi.

Mà ở thời gian yên ả như nước này, ở trong cô đơn và tịch mịch, cuối cùng ta cũng đợi được cái nắm tay mỹ lệ nhất, lãng mạn nhất. Đã vô số lần bắt gặp trong mơ, thậm chí bồi hồi và lo âu, mỗi lần đều tự nói với mình, cho dù thất vọng, cũng không được buông tha. Ta như vậy, bởi vì ta tin nàng cũng yêu ta, đang chờ ta trưởng thành. Cho dù quá trình này cả hai đều cô đơn, nhưng chung quy, chúng ta đều cứu vãn cô đơn của nhau, an tĩnh bầu bạn!

Ngồi trong quán café cùng nhau chờ đợi, ta cùng Cẩn ngồi đối diện nhau, nhẹ giọng nói chuyện. Thỉnh thoảng nhìn nhau nở nụ cười. . . Café đậm đặc đi kèm với một tia vui vẻ ngọt ngào, ấm áp lan tràn trong lòng.

Từ khi hoàng hôn buông xuống đến bóng đêm bao trùm, vô số ngọn đèn của cảng Victoria phản chiếu vào trong nước, những chiếc thuyền qua lại thả neo xuống mang theo ánh đèn sáng rõ, cả vịnh lấp lánh ánh sáng, trêи đường phố qua lại không ngớt, những tòa nhà cao chọc trời đèn đuốc huy hoàng. . . Hong Kong, chẳng trách có cái tên xinh đẹp – Hòn ngọc phương Đông.

Nắm tay Cẩn, dừng lại trêи núi.

"Lớn như vậy, ta cũng chưa từng thấy cảnh tượng thế này!" Nhìn Cẩn, ta nhàn nhạt nói.

"Ân, hùng vĩ nhưng an tĩnh!"

Tình cờ có vài người đi ngang qua, tốp năm tốp ba, dùng đủ loại ngôn ngữ và khẩu âm giao lưu với nhau. Du khách cả nước và thế giới, đều ngưỡng mộ mà đến. Thế giới lớn như vậy, có thể gặp thoáng qua tại ngọn núi không rộng nhưng mênh ʍôиɠ này, cũng là một loại duyên phận đi.

Ta tin tưởng duyên phận, đồng thời, quý trọng. . .

"Cẩn, ngươi đã từng ước gì chưa?" Ta kéo tay Cẩn, nhẹ nhàng hỏi.

"Đã từng!" Cẩn nghĩ một hồi, cười nói.

"Có thành sự thật không?" Ta tiến gần sát mặt nàng, tò mò hỏi.

"Có!" Cẩn gật đầu."Còn ngươi?" Nàng hỏi ngược lại.

"Trước đây đến sinh nhật, đã có ước qua, lúc còn nhỏ nguyện vọng hàng năm cũng khác sau, nhưng từ khi lớn lên, cũng dần dần giống nhau! Nói đến việc trở thành sự thật, cần có thời gian, hoặc là, đến thời điểm ta chân chính rời khỏi thế giới này, ta mới biết nguyện vọng của ta có thực hiện được hay không!"

Cẩn sờ mặt ta, "Đứa ngốc!" Nàng nhẹ nhàng đánh vào trán ta. . .

"Có muốn ước gì hay không? Tuy rằng không có sao băng, thế nhưng, trêи trời vẫn có sao a!" Ta cười, ngẩng đầu lên nhìn, Cẩn nhìn ta, cũng ngẩng đầu lên cùng nhìn với ta.

"Như vậy đi, chúng ta cầu nguyện đi!" Cúi đầu, lấy quyển vở và cây viết từ trong balô ra, xé một trang giấy.

"Làm gì vậy?" Cẩn cười hỏi ta.

"Ước nguyện a!" Nói xong, mở nắp cây viết ra, "Điều ước là không thể nhìn lén, ngươi xoay qua chỗ khác đi!" Ta ngồi xổm trêи mặt đất, đưa lưng về phía Cẩn, quay đầu hướng nàng nói.

Cẩn khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, quay đầu, mặt hướng về cảng Victoria.

Viết vài chữ trêи giấy thật nhanh, sau đó đem giấy gấp lại, gấp thành một con hạc giấy. Chậm rãi đứng lên, đem vở và viết bỏ vào trong balô, lặng lẽ đi tới phía sau Cẩn.

Nhô người ra, đem cánh tay vòng qua eo Cẩn, ôm lấy nàng.

"Ước xong rồi?" Cẩn hơi quay đầu, gò má và mặt ta dán vào nhau.

"Ân!" Ta gật đầu. Giơ lên tay phải. . .

"Gấp nó sao?" Cẩn cười đem hạc giấy cầm ở trong tay nhìn một chút, "Thật sự không cho ta biết sao?" Cẩn nhỏ giọng hỏi.

"Nguyện vọng của ta. . ." Ta dừng lại một chút, tay trái lấy trong túi chiếc nhẫn mua trước đó ra, đeo vào cổ con hạc giấy, sau đó chậm rãi giơ tay phải lên.

Dưới ánh đèn, bên trong ánh trăng, chiếc nhẫn sáng lên.

"Đây chính là nguyện vọng của ta!" Ta kề bên tai Cẩn, nhẹ nhàng nói.

Thời khắc này, Cẩn ngây người, nhìn hạc giấy ta nâng lên, nhìn chiếc nhẫn trêи con hạc, bất động.

"Truyền thuyết Hy Lạp cổ nói rằng, những người yêu nhau đeo nhẫn vào tay đối phương, bởi vì bọn họ tin rằng ở đấy có một mạch máu nối liền với tim, vì lẽ đó mà ý nghĩa của nhẫn chính là dùng tâm mà ước hẹn. . ."

Xoay người đi đến trước mặt Cẩn, dưới ánh đèn, ánh mắt Cẩn lóe lên một tia vui mừng, còn có, giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống. . .

"Đỗ Cẩn!" Ta nhìn vào mắt nàng, trịnh trọng nói:

"Ta không tin vào Thượng Đế, thế nhưng hiện tại, ta cảm tạ Thượng Đế, nhờ tình yêu của Ngài, đem tâm của chúng ta, sinh mạng của chúng ta gắn liền với nhau." Dừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào hạc giấy trong tay. Đem nhẫn trêи hạc lấy xuống, chậm rãi đưa lên trước mắt Cẩn. . .

"Đời này kiếp này, ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, tôn kính ngươi, quý trọng ngươi. Bất kể là thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, ưu thương hay vui vẻ, ta đều chân thành đối với ngươi, bất ly bất khí [4], cho đến khi thiên trường địa cửu."

Nước mắt Cẩn chảy xuống, nàng nhìn ta, thật giống như muốn đem ta ghi tạc trong lòng.

"Từ nay về sau, hết thảy khó khăn đều cùng gánh chịu, hết thảy vui sướиɠ đều cùng chia sẻ, tương cứu lúc hoạn nạn, trung trinh như một, bất ly bất khí, cho đến cuối đời! Yêu là vĩnh viễn nhẫn nại, lại thêm ân từ; yêu là không đố kị; yêu là không khoe khoang, không liều lĩnh, không làm chuyện xấu hổ, không vì lợi ích của chính mình, không dễ dàng nổi giận, không làm người ác tính toán, không thích bất nghĩa, chỉ thích chân lý, phàm là bao dung, phàm là nhẫn nại, phàm là hy vọng, phàm là chờ mong, yêu là mãi mãi không ngừng."

Một hơi nói xong, ta quỳ một chân trêи đất,

"Đỗ Cẩn, xin ngươi gả cho ta!"

Yên tĩnh, chỉ một thoáng này, trời đất đều yên tĩnh, chỉ có gió, chỉ có ta, chỉ có nữ nhân ta yêu này. Hơi thở của nàng, tiếng tim đập của ta. . .

Nàng không nâng ta dậy, mà là ngồi xổm xuống đất, ôm chặt lấy ta. Nước mắt chảy vào trong cổ ta, ẩm ướt, ấm áp. Ta biết, thời khắc này, nàng hạnh phúc. Bởi vì nàng hạnh phúc, nên ta vui vẻ!

"Được không?" Ta nhẹ nhàng nghiêng đầu, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi. Chần chờ chốc lát, nàng trịnh trọng gật đầu một cái.

Chậm rãi nâng nàng dậy, cầm lấy nhẫn mang lên ngón áp út của nàng.

"Của ngươi đâu?" Cẩn nghẹ giọng hỏi.

Mở nút đầu tiên của áo khoác, một chiếc nhẫn lộ ra. Đeo ở trêи chiếc vòng Cẩn đưa cho ta, Cẩn nở nụ cười, ta cũng cười.

"Nhẫn này trong Perfect Love, của ngươi chính là từ cái của ta mà ra, ý nghĩa chính là – ‘Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi", tên nó, là tình cảm chân thành!"

Nói xong, ta cầm tay Cẩn, đặt môi xuống hôn khẽ một cái.

"Mặc kệ qua bao lâu, cho dù tóc chúng ta đã thay màu, ta vẫn nhớ tới đêm nay ở đỉnh Victoria này ta nói ra, ta, Chu Minh, cả đời này đều sẽ giống như bây giờ yêu ngươi, chỉ yêu một mình ngươi! Chờ thủ tục di dân của chúng ta làm xong rồi, chúng ta kết hôn!"

Tiến lên đem Cẩn ôm vào trong lòng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Chúng ta sẽ đến biển Aegea, đem nguyện vọng của chúng ta bỏ vào trong chai rồi thả đi. Đi Provence, nhìn pháo đài cổ ở bờ biển và cánh đồng Lavender, đi Vienna, bầu bạn bên trong giai điệu du dương, ta muốn cùng ngươi kết hôn, giống như nhẫn của chúng ta bao hàm 1 và 3, ta và ngươi, một đời, cũng không xa rời nhau!"

Dưới ánh trăng, nhẹ nhàng hôn lên môi Cẩn. Tại hoàn cảnh lạ lẫm nơi đây, đối với người ngoài mà nói, chúng ta chỉ là một đôi du khách xa lạ. Mà ở trong lòng ta, thời khắc này, ta một đời đều sẽ không quên.

. . .

Cẩn tựa ở trêи vai ta, lấy tay ôm lấy eo ta, vẻ mặt nàng có chút hơi say, gió thổi qua, tóc bay tán loạn.

"Có nhớ ta còn nợ ngươi một ca khúc không?" Ta cười hỏi.

"Ca khúc thứ 110!" Cẩn cười nói.

"Đúng, muốn biết không?" Ta nghiêng đầu hỏi.

“Ân!" Cẩn gật đầu.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm bài hát xong rồi, nhấn play, giai điệu quen thuộc và thanh âm ngây ngô của ta.

"Bất luận mùa xuân có bao xa nữa

Tim ta vẫn rạng ngời

Có thể nắm chặt đôi tay ta ngóng chờ rất lâu ấy của ngươi

Tình nguyện một đời theo đuổi vì mộng có thể thành

Đừng nói năm tháng thật dài

Năm tháng dài chỉ càng thêm dây dưa

Nếu như có được một giây lát thôi

Cũng nguyện từ bỏ nỗi cô đơn

Chậm rãi lĩnh hội hạnh phúc

Tình yêu thật sự hòa với tình cảm chân thành

Nhân sinh chung quy cũng sẽ đi qua

Ngươi chớ than nhân sinh khổ đau phiền muộn

Bất luận tình yêu có bao xa nữa

Tim ta vẫn rạng ngời

Có thể nắm giữ tình yêu của ngươi thì không còn gì oán trách nữa

Tình nguyện một đời tiêu sái chỉ vì ngươi mà thay đổi

Đừng nói thanh xuân vội vã

Thanh xuân vội vã nên mới say hồng nhan

Nếu như có được một giây lát thôi

Cũng nguyện từ bỏ quá khứ

Tình yêu nên từ từ trải nghiệm

Không cần vì ai mà lưu luyến vô ích

Nhân sinh chung quy cũng sẽ đi qua

Ta và ngươi trọn đời này bên nhau”

. . .

[1] Hai câu đối này, trời ơi đừng hỏi ta nó có nghĩa gì =)) Ta chịu thua.

[2] Cái chỗ này nè, không phải là tượng sáp Madame Tussauds đâu. Mà đây là tên viện bảo tàng sáp. Cái viện bảo tàng này nổi tiếng lắm, có ở nhiều nơi trêи thế giới. Hình như cái đầu tiên là ở London. Hồi đó Hong Kong là thuộc địa của Anh (Dùng thuộc địa cũng không đúng, thật ra thì Anh thuê Hong Kong 100 năm, đến năm 97 thì trao trả cho TQ, nói chung cũng um sùm lắm :3) Nói thêm một chút về bảo tàng Madame Tussauds ở London, nó là một địa điểm du lịch lớn nằm ở trung tâm thành phố London. Khi Madame Tussauds mới được xây dựng kể từ năm 1884, nó đã nằm trêи Đường Marylebone. Nó được tạo ra bởi nhà điêu khắc tượng sáp nổi tiếng Marie Tussaud và được điều hành bởi công ty Merlin Entertainments. Thật ra đây là dạng bảo tàng gia đình. Có cái gọi là The Tussaud Group. Thôi ta tập trung edit =))

[3] Tự thủy niên hoa: Là một bộ phim. Vào đây xem kỹ hơn nhé: https://www.facebook.com/notes/chu-minh-%C4%91%E1%BB%97-c%E1%BA%A9n/t%E1%BB%B1-th%E1%BB%A7y-ni%C3%AAn-hoa/380035488826379

[4] Bất ly bất khí: Không rời, không bỏ.