Cẩn nở nụ cười. Do bộ dáng vô cùng buồn cười của ta hay do nàng vốn không có tức giận? Không nghĩ ra,cũng không hiểu được! Nếu như nàng vốn không tức giận, nàng thật là diễn viên ưu tú nhất trêи đời này, không phải Cẩn mà ta từng biết.
Cười như không cười, thản nhiên nhìn ta.
Đứng lên, tiến tới, đem nàng ôm vào trong ngực. Một trận giãy dụa, ôm chặt hơn! Ta đem đầu chôn ở tóc nàng. Không nói lời nào, chỉ đơn giản là ôm. Chỉ có đem nàng ôm thật chặt như thế, ta mới cảm thấy bình yên cùng kiên định!
Ôm một hồi, Cẩn trong lòng khẽ động, phát hiện ta ôm rất chặt, không có chút khả năng thoát ra nào, thở dài, cũng liền không giãy dụa nữa.
"Ngươi làm sao vậy?" Không ngẩng đầu, chỉ là nhẹ nhàng nói. Đem mặt dán trêи y phục của nàng, ngửi được mùi quen thuộc. "Không thể nói với ta sao? Tại sao còn chưa ngủ? Chuyện gì làm ngươi bận tâm? Nói cho ta biết được không?"
Trầm mặc một lát, Cẩn nhẹ nhàng đẩy ta ra.. Nhìn nàng như có điều suy nghĩ, cười cười, chỉ vào sô pha ý bảo ta ngồi xuống. Nói cái gì cũng không chịu buông ra, bắt đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hai người cùng đứng.
"Ta không có tức giận, chỉ là trong lúc nhất thời, có chút không quen!" Cẩn cúi đầu, chậm rãi nói, bộ dáng vô cùng khả ái.
"Vậy ngươi không giận ta? Làm thật giống như ta đi gϊếŧ người cướp của!" Suy nghĩ một chút, lời này nói tựa hồ không thỏa đáng. Đang sốt ruột, lại không biết giải thích thế nào.
"Ngươi biết cái gì là nơi công cộng sao?" Cẩn ngẩng đầu, vẻ mặt bất mãn nhìn ta.
Trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai là vì vậy! Ai, ta thật khâm phục! Thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải. Ở dưới lầu chần chừ suốt mấy tiếng, rồi ngồi trêи bậc thang khổ sở suy tư tới canh ba, cuối cùng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân là do cái này! Không biết là nên khóc hay nên cười.Cái gì là dở khóc dở cười, hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được!
"Ta biết!" Chung quy ta còn nở nụ cười, "Lần sau không như vậy nữa, được chưa?" Cúi đầu, nhìn Cẩn. Mặt nàng ửng đỏ, đặc biệt mê người... Ho khan một cái, ta đang nghĩ gì thế này? Thật sự trêи đầu chữ sắc là dao (1) a! Thành sẹo rồi liền quên đau.
"Ngươi có phải hay không nghĩ ta đang cố tình gây sự?" Cẩn đột nhiên hỏi ta.
"Không có!" Trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Thật sự?" Vẻ mặt hoài nghi. Tiểu nữ nhân lúc nào trở nên đa nghi như vậy? Ai, sức mạnh tình yêu thật là to lớn a!
"Thực sự!" Cúi đầu nhìn ánh mắt của nàng, ánh mắt kia lóe lên, "Là do ta làm việc không suy tính. Ngươi nói không sai, đúng là nơi công cộng. Nơi đây lại là thành phố ta lớn lên, là nơi ngươi đợi chờ thật lâu, có rất nhiều người quen. Cho dù không có người quen, ta cũng có thể gây ra cho chúng ta một số tình huống đột phát đáng lo khác. Là lỗi của ta!"
Nghe lời của ta, Cẩn nhẹ nhàng sờ đầu ta, thở dài.
Lôi kéo tay nàng, ngồi xuống trêи ghế sa lon. Hơi mệt, còn một chút thấy đầu choáng váng. Ta là người ngủ ít, thế nhưng không có nghĩa ta sẽ không cần ngủ! Được vậy đã thành siêu nhân rồi.
"Có lẽ ta già rồi!" Cười như không cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Cẩn nhìn chằm chằm vào cái bàn phía trước. Ánh mắt ta, trước sau vẫn đuổi theo ánh mắt của nàng,
Trầm mặc. Hình như trong lúc bất chợt ý thức được cái gì, đột nhiên tỉnh ngộ. Đột nhiên ôm hông Cẩn, hung hăng hôn vào má nàng một cái, trong nháy mắt ly khai.
Cẩn lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn ta. Cau mày...
"Phản ứng nhanh như vậy, lại nói mình già a? Ngươi mới là phản phúng a!" Ta cười nói.
Trừng mắt không chớp. Hừ, còn trừng nữa ta liền hôn ngươi tiếp!
Khoanh tay, không nói lời nào. Tức giận? Đoán không ra! Bất quá chỉ cần Cẩn ở bên cạnh ta, ta tự tin bất kể là trạng huống gì ta đều có thể giải quyết được. Đã không còn bức tường ngăn cách, nhất thời tràn đầy lòng tin.
"Đỗ Cẩn, ngươi vừa tức giận, không phải là bởi vì nơi công cộng!" Nhìn Cẩn, ta chậm rãi nói.
Người Cẩn khẽ run. Xem ra, ta nói không sai. Ngươi này vĩnh viễn đều như thế, không bao giờ nói hết, còn lại phân nửa để ta đoán. Mà thường thường những chuyện phải đoán, đều là chuyện chủ yếu và then chốt!
Nhẹ nhàng nắm vai Cẩn, "Ai, ngươi nhượng ta nói ngươi cái gì tốt a? Ngươi căn bản sẽ không tức giận, đúng hay không?" Nhìn Cẩn một lúc, không có bất kì phản ứng nào. "Ngươi thấy mất mát, có lẽ, còn có chút thương tâm! Thời gian như nước trôi, thế nhưng, cũng không thể nói rõ cái gì a! Ta tin tưởng, ngươi lúc còn trẻ từng giống như ta. Ở cùng ta, sẽ làm ngươi nghĩ tới rất nhiều chuyện đã qua, sẽ cảm thấy rất nhiều xúc động!"
Cẩn không nhìn ta. Hai tay không tự chủ xoắn lại một chỗ.
"Đỗ lão sư, ta nhớ kĩ trước đây ngươi từng dạy ta, lúc biện luận nghìn vạn lần không được có bất kì động tác nhỏ nào, bởi vì đó là biểu hiện không tự tin, chứng tỏ luận điểm của mình đã bị đối phương xem thấu!"
Lời này quả nhiên dùng được. Ai, gậy ông đập lưng ông cũng là Cẩn dạy ta, thật là học đi đôi với hành a. Ngồi thẳng người, khóe miệng mỉm cười. Xem ra tiểu nữ nhân đối với thành quả giáo ɖu͙ƈ của mình rất hài lòng!
"Xem ra, lời ta nói ngươi đều nhớ kĩ!" Cẩn cười nói.
"Đừng nói sang chuyện khác. Không biết ta từ nhỏ luyện thái cực xuất thân sao? Nói, có đúng hay không bị ta nói trúng tâm sự?" Ta nhéo nhéo vai Cẩn, thật là mềm! Ai, không giống ta, ngủ có thể đem mình cấn chết! Tiểu nữ nhân, ôm nàng ngủ nhất định rất thoải mái... Ho khan một cái, bình tĩnh...!
"Ngươi thông minh như vậy, còn muốn ta nói sao?" Cẩn nói, chứng minh ta đã đoán đúng. Ai, từ nhỏ đã gắn liền với việc phỏng đoán tâm tư của nàng. Nhiều năm dày công tôi luyện như vậy, không đoán đúng hoàn toàn cũng phải mười phần được tám, chín đi!
"Ngươi thấy mất mát cũng được, bất đắc dĩ cũng được, ta đều không phản đối. Ta không khuyên ngươi, bởi vì chính ngươi sớm muộn gì cũng có thể xua chúng ra khỏi đầu. Chỉ là, lần sau có thể hay không thoáng đưa ra gợi ý. Ngươi xem ta đây... Ai.... Người trong giang hồ đi lại không dễ dàng, cả ngày bị rơi vào trong sương mù..." Ta nhìn Cẩn, tìm chuyện pha trò. Biết nguyên nhân là được rồi, ta không muốn tìm hiểu sâu hơn. Về tuổi tác của chúng ta, nhất định là hoặc nhiều hoặc ít gặp phải một vài vấn đề. Chuyện ta có thể làm, cũng chỉ là đi giải quyết mà không thể đi dự đoán. Trêи người của ta, còn quá nhiều điểm lỗ mãng của tuổi trẻ, mà nàng, vốn đã chín chắn cùng chững chạc, nếu như không có gặp phải ta, có lẽ đã là tâm như chỉ thủy (2). Nếu ta đây đã là hòn đá nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh của mặt hồ, nhất định phải chuẩn bị tốt mà đối vó với những cuộn sóng đang đến.
Biến đổi bất ngờ, đối với mơ ước được bên nhau cả đời của ta mà nói, chỉ là một bắt đầu!
"Ta hình như có điểm vô lý!" Cẩn nhàn nhạt nói.
"Không có a! Ngươi chỉ là đôi khi suy nghĩ quá nhiều! Mà ta đây, nói không suy nghĩ, làm việc lại như không có đại não, ngươi có chuyện gì đều ôm trong lòng nhượng ta đoán, thật là khó a!" Ta ở một bên làm nũng, bất quá, lời nói thật như thế, có lúc thật sự cảm thấy rất khó!
"Ngươi còn không có đại não? Thông minh như con khỉ!" Hôn mê. Ta phát hiện Cẩn rất thích đem con khỉ ra nói, "Ban nãy không cho ngươi tiến đến, ta..."
"Ngươi là sợ ta nhìn thấu tâm can!" Ai, ngươi đã không muốn nói ra miệng, vậy để ta nói!
Cẩn bất đắc dĩ nhìn ta một cái, nói rõ ta đã đoán đúng! Yeah! Lại thêm một phần... Mừng như điên, xem ra chỉ số thông minh không bị giảm.
"Nếu như ta không gọi điện thoại cho ngươi, ngươi định làm thế nào?" Cẩn vỗ về lưng ta, nói.
"Thì vẫn ngồi như vậy. Lẽ nào ngươi sẽ không ra khỏi cửa?" Ta đối với phương pháp há miệng chờ sung vẫn tương đối có lòng tin. Tuy rằng phương pháp có vẻ đần độn, thế nhưng có những lúc rất có hiệu quả.
"Ngươi ngu ngốc a. Lần sau có thể đừng làm chuyện ngu xuẩn như thế hay không?" Cẩn nhẹ nhàng vỗ vào lưng ta một cái.
"Thiết, ngươi tại sao không nói ngươi lần sau đừng xuất hiện ý nghĩ ngu xuẩn như thế?" Tranh luận! Không biết hậu quả, có điểm thấp thỏm.
Cẩn nhẹ nhàng nắm lỗ tai của ta, thoáng dùng chút lực. Ta thuận thế nằm trêи đùi của nàng. "Ai nha nha, đứt bây giờ!" Giả vờ đau đớn.
Nhìn ta đùa lại, cũng vô kế khả thi. Đêm nay thật sự là không đâu vào đâu cả. Nhìn nàng mỉm cười, biết nàng đang suy nghĩ tiền căn hậu quả của chuyện ồn ào đêm nay. Nhất định cũng giống như ta, biết nội dung, nhưng lại không bắt được đầu mối chính xác.
"Đừng nghĩ nhiều. Con người suy tính, Thượng đế cười! (3)" Ta nhìn Cẩn nói. Nằm trêи đùi của nàng, nâng tay lên, sờ soạng mặt nàng, Ai, mặc dù nói cả đêm gian khổ, bất quá cuối cùng liền rơi vào trêи đùi mĩ nhân, kết quả coi như tốt đẹp!
Nhẹ nhàng vuốt trán ta. Nhưng ta có chút buồn ngủ. Hơi nghiêng đầu, cọ vài cái, tìm được tư thế thoải mái nhất.
"Ngủ đi!" Cẩn vuốt đầu ta nói. Trong lúc lơ đãng sờ đến bên tai ta. Ngứa quá, không khỏi rụt cổ. Có loại rung động không giải thích được. Ngất. Nghìn vạn lần đừng câu dẫn ta a. Ta vào lúc này có thể được xem là tiểu Vũ ở sát cạnh Khương Thái Công, quản không tốt liền tự mình đem mình móc câu lên. (4)
"Ai, thật không biết ta gần đây là thế nào!" Cẩn nhẹ nhàng cảm thán.
"Vợ chồng mà, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận. Hắc hắc, lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển a!" Ta nhắm mắt lại, vẻ mặt cười xấu xa.
"Ngươi nói cái gì?" Rõ ràng là nàng nghe thấy rõ ràng ta đang nói cái gì.. Nhắc lại chắc chắn sẽ bị hạ độc thủ, ta không có ngốc.
"Ta đang nghĩ, Từ Chí Ma từng nói..." Vội vàng suy nghĩ, nói gì để tránh bị nàng hạ độc thủ đây? "Ta yêu ngươi mộc mạc, không thích ngươi xa hoa. Trêи mặt ngươi có một loại hào quang đặc biệt, ta nhìn cảm thấy vui mừng không diễn tả được. Mộc mạc là thật cao quý. Lúc ngươi quần là áo lụa đương nhiên là đẹp, nhưng cái đẹp này rất tầm thường, người người đều nhận thấy. Những lúc ngươi mặc tố phục như thế này, chỉ có duy nhất một mình ta lĩnh hội." Ai, đây là lão nhân gia Từ Chí Ma nói với Lục Tiểu Mạn, trích dẫn. Cảm thấy mình thật gian trá, không nghĩ ra liền mượn lời của người ta.
"Văn bĩ(5)!" Cẩn bất mãn phun ra hai chữ.
"Ta bĩ chỗ nào? Bị ngươi đùa xoay vòng vòng, nếu nói chơi vật không tiền đồ thì đùa người chính là thất đức..." Đến lúc nhận ra ta đang tự tìm độc thủ, miệng ngậm thật nhanh, nhưng tránh không được báo ứng.
"Ai nha, đau..." Mở mắt, phát hiện tiểu nữ nhân trợn mắt nhìn!
"Nói nhảm! Mau ngủ đi! Giằng co lâu như vậy! Vào nhà ngủ!" Ngôn ngữ ra vẻ thịnh nộ, nhưng lại không cảm thấy có mùi vị tức giận.
"U, rất sợ đó a! Ai, nữ nhân làm từ nước, nam nhân làm từ bùn!" Tự lẩm bẩm.
Trong nháy mắt bình tĩnh, mặt không biểu cảm hướng về phía ta.
"Ta làm từ xi-măng! Rất cứng!" Ha ha cười hai tiếng, đứng dậy, đi thẳng tới phòng tắm. Ai, có thể tại đây đêm nay, đắc ý...
(1): Trêи đầu chữ 色 (sắc) có bộ 刀 (đao), nghĩa là đao (kiếm) nên người Trung Quốc thường dùng câu “trêи đầu chữ sắc có một cây đao” để ám chỉ việc tham sắc sẽ có ngày gặp hoạ.
(2) : Tâm như chỉ thủy: Chỉ tâm trạng ung dung, bình tĩnh.
Xuất phát từ bài thơ [Tế Lí Thị Lang Văn] của Bạch Cư Dị:
“Hạo hạo thế đồ, thị phi đồng quỹ ;
Xỉ nha tương yết, ba lan tứ khởi 。
Công độc hà nhân, tâm như chỉ thủy ;
Phong vũ như hối, kê minh bất dĩ.
(3): Con người suy tính, thượng đế cười: Thượng đế cười con người nghĩ họ có đủ hiểu biết và đủ tài để suy tính, để lập kế hoạch, nhưng thực ra tất cả đều nằm trong bàn tay Chúa trời. Vì thế có những chuyện, không cần khổ công suy nghĩ làm gì, vì tất cả đều đã được Thượng đế “lên kịch bản” sẵn rồi.
(4)Trích từ tích Khương Tử Nha câu cá
Bấy giờ, Cơ Xương nuôi chí lật đổ nhà Thương, đi khắp nơi tìm kiếm người hiền tài. Một hôm, lên núi Bàn Khê thấy Khương Tử Nha ngồi câu cá với một lưỡi câu thẳng. Thấy lạ, Cơ Xương mới hỏi: "ông lão, sao câu cá bằng lưỡi câu thẳng thế thì câu sao được?". Khương Tử Nha mới trả lời: "Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được minh chủ." (Một truyền thuyết khác nói rằng có người tiều phu hỏi ông sao câu được cá với lưỡi câu thẳng, ông trả lời rằng ông không câu cá mà câu Công, câu Hầu). Thấy vậy Cơ Xương mới đem những chuyện thế cuộc ra hỏi, quả nhiên Khương Tử Nha trả lời thông suốt cho thấy những kiến giải siêu phàm thế là từ đó Khương Tử Nha theo phò Cơ Xương. Lúc bấy giờ ông đã 60 tuổi.
Tiểu Vũ ở đây ta nghĩ là nói đến Chu Vũ Vương, tức Cơ Phát con của Cơ Xương, người mà Khương Tử Nha theo phò sau này. Trong ngữ cảnh trêи thì ta nghĩ Minh khuyên Cẩn không nên thả câu, cho dù lưỡi câu thẳng thì Minh cũng đem mình móc lên cho bằng được :”>
5)Văn bĩ: Tức “văn đàn bĩ tử”, ý chỉ kẻ lưu manh, chỉ biết dựa vào múa bút văn chương để điên đảo thị phi, trắng đen lẫn lộn, dùng để đạt tới mục đích xấu nào đó.