Chương 30: Trải qua hình phạt

Ngồi trong xe hút thuốc, điếu này đến điếu khác. Không biết hút bao lâu, cả hộp thuốc đều hút hết, đem hộp vo tròn.

Cả tòa nhà đều bị bóng đen bao phủ. Từ cửa xe vươn đầu nhìn lên, chỉ có hai hộ vẫn còn sáng đèn.

Chạy xe đến mặt sau tòa nhà, phòng ngủ chính là ở bên đó. Màn buông che cửa sổ. Từ khe hở của bức màn, tựa hồ có thể thấy một tia sáng mong manh. Không giống như độ sáng của đèn huỳnh quang, có lẽ là đèn bàn đi.

Nhìn cửa sổ ngẩn người. Cẩn còn chưa ngủ? Nhìn đồng hồ, đêm đã khuya.

Xuống xe, dựa vào cửa xe, lặng nhìn.

Nhìn ánh sáng đến phát ngốc. Cẩn đột nhiên lạnh lùng làm cho ta có chút không hiểu được, thậm chí không tường được nguyên do. Thái độ trước sau khác nhau rất nhiều, trong lúc nhất thời làm cho ta có chút trở tay không kịp.

Muốn gọi điện thoại, lại lo lắng nàng sẽ không bắt máy, hoặc là cầm điện thoại lại không nói lời nào, ngược lại sẽ càng thêm ngượng ngùng. Nhất định ta vừa rồi rất xúc động, dọa nàng sợ đi.

Di động cầm ở trong tay, do dự. Cuối cùng vẫn nén lại, đút tay vào túi. Nhìn lên bầu trời đêm, thâm trầm lặng lẽ, thưa thớt vài ánh sao, không khỏi có chút tịch liêu.

"Tim tôi chan chứa thương yêu

Yêu ngàn sao sáng phiêu diêu trêи trời

Lung linh tinh tú cao ngồi

Diệu huyền muôn chuyện trần đời khôn so " (1)

Ngẫu nhiên nhớ tới thơ Từ Chí Ma. Dưới sao trời, thi nhân sẽ nhớ tới thời niên thiếu, là hoài bão. Mà ta, trong ngực lại ôm ấp cái gì?

Là thời niên thiếu sao? Ta vẫn còn trẻ, có lẽ không phải. Có lẽ vô cùng đơn giản chính là tình yêu, cho dù trong tình yêu đó vẫn chất chứa ưu thương nhàn nhạt.

Cẩn luôn trầm mặc, làm cho ta có chút dò không được ý nghĩ. Lầu trước uống rượu là như thế, lần này cũng là như thế. Là ta đối Cẩn hiểu biết quá ít, hay là ta làm việc rất lỗ mãng? Có chút suy nghĩ không thông... Ta chỉ biết, với tính cách Cẩn, nếu thật sự là sinh khi, lúc này đến hỏi, chắc là không biết có kết quả gì. Cấp cho nàng thời gian suy nghĩ, tin tưởng sẽ không lâu lắm.

Người với người ở chung sẽ có xung đột, cho dù là yêu nhau cũng không có nghĩa là sẽ không có tình huống phát sinh. Ta nghĩ, về chuyện xung đột, chúng ta còn cần trao đổi nhiều.

Lên xe, đem xe chạy đến cửa, tìm bãi đổ xe. Chìa khóa Cẩn để lại cho ta im lặng nằm trong túi. Một phút đồng hồ trước chúng ta vẫn là tình cảm ấm nồng, một phút đồng hồ sau cứ như vậy một người trêи lầu một người dưới lầu suy nghĩ phỏng đoán.

Tình yêu, chính là làm khổ người cùng làm khổ mình! Mà cố tình hai người lại cứ như thế không biết mệt. Cứ như vậy rối rắm cũng vui vẻ, khó trách mọi người đều nói, người đang yêu đều là kẻ ngốc!

Sờ sờ cái chìa khóa trong túi, quyết định chạy lên lầu. Một hơi chạy tới cửa, lại cảm thấy cứ như vậy tự mình mở cửa mà vào tựa hồ có điểm không ổn. Dù sao Cẩn đem chìa khóa cho ta không phải làm cho ta như vậy trộm lẻn vào. Ai, nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Trực tiếp đi vào ôm lấy không phải được rồi sao, có lời gì không thể nói?

Đem chìa khóa tra vào ổ, trong lòng lại bắt đầu do dự, phẫn nộ đến muốn bóp chết chính mình, như vậy thật không quả quyết, thật sự là không có tiền đồ! Ai, đổi lại là nhà người khác muốn đi vào còn không đơn giản sao, dù không có chìa khóa ta cũng có thể nghĩ biện pháp đá văng cửa. Nhưng bây giờ dù có bản lĩnh bằng trời cũng vô kế khả thi.

Chìa khóa cắm ở trêи cửa, người ngoài cửa đi qua đi lại. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp thích hợp. Ai, nhất định là gần đây ăn quá ít món bổ não, đầu cũng không đủ dùng. Ba mươi sáu kế, binh pháp Tôn Tử, Tam Quốc Diễn Nghĩa, những mưu kế phương án có thể nghĩ tới đều suy xét cả, vẫn là không nghĩ ra được.

Lục túi, mới nhớ thuốc đã hút hết rồi, chỉ còn lại một cái bật lửa lẻ loi nằm bên trong. Cầm ở trong tay đùa nghịch, không biết thời gian qua bao lâu, cũng không biết Cẩn đã ngủ chưa. Dù sao ta không ngủ được, đêm qua một đêm chưa ngủ, đêm nay lại tiếp tục thức suốt đêm, ngày mai phỏng chừng ta sẽ đắc đạo thành tiên. Cuối cùng vẫn là móc ra di động, nhịn không được gọi điện. Quả nhiên, di động tắt máy. Nữ nhân này không biết khi nào đã dưỡng thành thói quen không vui liền tắt máy, thật sự là làm cho người ta hỏng mất! Gọi điện thoại bàn, thậm chí đứng ở ngoài cửa ta còn nghe tiếng chuông điện thoại. Chỉ một cánh cửa, lại đem ta vốn luôn tự tin đẩy vào thế khó khăn. Nhân sinh a, thật sự là có vô số điều bất đắc dĩ.

Vô kế khả thi, đặt ʍôиɠ ngồi trêи bậc thang, nhìn cánh cửa ngẩn người. Cái chìa khóa còn cắm ở trêи cửa, nghe thấy trong phòng điện thoại reo, còn có âm chờ của di động. Gọi thật lâu, đến lúc ta cảm thấy vô vọng, điện thoại ngoài ý muốn có người bắt.

"Di động tắt?" Tâm tình một chút kϊƈɦ động, liều mạng nhẫn nại.

"Ân, tắt máy sạc pin!" Ngữ khí thản nhiên, không như là đang ngủ bị đánh thức, phỏng chừng còn chưa ngủ đi. Có chút đau lòng. Tiểu nữ nhân a, ngươi ngược ta thành sao? Đừng một người rầu rĩ tự ngược!

"Còn chưa ngủ?" Hỏi thừa. Ai, hỏi cũng liền hỏi đi.

"Chưa. Ngươi ở đâu? Như thế nào còn có tiếng vang lại?" Ngất. Thính giác còn vô cùng tốt.

"Ta? Ở nơi ta nên ở!"

"Đã trễ thế này còn không về nhà, ở bên ngoài dạo cái gì a? Mau về nhà ngủ đi!" Ngữ khí vẫn là nhàn nhạt, nghe xong trong lòng ta xoắn thành một mối.

"Ngươi có chuyện gì nói cho ta biết được không? Mặc kệ là chuyện gì, ngươi cao hứng cũng được, khổ sở cũng được, có thể nói ra được không?" Nói thực nhanh, trong lòng có chút tức giận. Ta không trách Cẩn, mặc kệ nàng làm gì ta cũng sẽ không trách nàng. Ta chỉ là hận chính mình không đủ thông minh và sâu sắc.

"Về nhà đi, có chuyện gì ngày mai nói được không?" Vẫn là trốn tránh không nói. Sự ẩn nhẫn nhiều năm dưỡng thành, đối với ta mà nói thật là một chướng ngại thật lớn.

"Một mình ngươi ở nhà, không ngủ được, nhìn trần nhà ngẩn người. Ngươi cảm thấy, nếu là ta về nhà ta có thể ngủ sao? Đỗ Cẩn, ta ở cùng ngươi, ngươi không muốn ngủ, không muốn nói chuyện, ngươi muốn một người im lặng! Tốt lắm, ta chờ ngươi, ta không đi tìm ngươi, ta cho ngươi im lặng! Ngươi chừng nào muốn nói, ngươi gọi điện thoại cho ta, ta lập tức đến bên cạnh ngươi!"

Không đợi Cẩn trả lời, liền cúp điện thoại. Trong lòng rối như tơ vò.

Tựa vào trêи tường, cảm thấy có chút lạnh. Tòa nhà này xây đã lâu rồi đi, tường thoạt nhìn có chút cũ. Một cỗ khí lạnh từ sau lưng thẩm thấu vào trong cơ thể, có chút mệt, còn có một chút buồn ngủ. Muốn nhìn đồng hồ xem mấy giờ, ngay cả cánh tay đều lười nâng lên. Quên đi, mấy giờ đều không sao cả. Ta cứ như vậy lẳng lặng chờ. Ta tin tưởng, ta nhất định có thể đợi được nàng. Nhiều năm như vậy cũng chờ được, hết thảy lạnh lùng cùng vô vọng đều trải qua, còn có chuyện gì ta không thể chiến thắng đây?

Đang nghĩ ngợi, di động vang lên, là di động Cẩn gọi tới. Nhìn dãy số trêи màn hình, cười cười.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi ở đâu?"

"Nghĩ xong chưa?"

"Ngươi ở đâu?"

"Nghĩ muốn nói với ta cái gì?"

"Ngươi ở đâu?"

Ta nở nụ cười. Ngất, còn có thể loại đối thoại thế này thôi! Một là kiên trì hỏi, một là hỏi bóng hỏi gió, đều đủ âm hiểm.

Cẩn cũng cười, đại khái là cảm thấy được chúng ta nói chuyện có chút rất không dinh dưỡng. Nghe thấy tiếng cười của nàng, nhẹ nhàng thở ra. Thật sự là bị tiểu nữ nhân này ăn mất, thất tình lục ɖu͙ƈ đều vây quanh nàng thay đổi.

"Ngươi ở đâu?" Ai, thật sự là kiên trì không ngừng.

"Trước cửa nhà ngươi!" Vừa dứt lời, điện thoại lại ngắt. Ai, tiểu nữ nhân này có phải hay không nghiện ngắt điện thoại ta? Ân... hình như vừa rồi là ta ngắt trước... Báo ứng, tuyệt đối là báo ứng.

Đang cầm điện thoại bất đắc dĩ, cửa mở. Đầu nhô ra, nhìn phải, nhìn trái, chính là không nhìn thẳng, rốt cuộc thấy được ta, nhãn tình sáng lên, tiện đà hiện ra sắc giận.

"Ngươi thế nào ngồi đó! Đứng lên!" Dứt lời mang dép lê chạy vội ra, kiên quyết kéo ta.

Không biết ngồi bao lâu, vừa đứng lên lại có một cảm giác mê muội, chân có chút tê. Dậm chân, đứng nghiêm.

"Ngươi vẫn luôn ngồi chỗ này?" Cẩn trừng mắt nhìn ta.

"Không a!" Phủi phủi bụi trêи quần, lại dậm chân. "Ta còn ở dưới cửa sổ ngươi đi qua đi lại một hồi.

Thời điểm nói xong từ "Không", Cẩn còn trầm xuống một chút, cừa nghe đến chuyện ta ở dưới cửa sổ nhà nàng, nhất thời nổi giận!

"Ngươi hơn nửa đêm không về nhà ở đây hồ nháo cái gì?" Ta ngất, ta hồ nháo cái gì a?

Cười nhìn tiểu nữ nhân tính tình ngoài ý muốn đột nhiên trở nên nóng nảy. Vẫn là gió êm dịu, không biết khi nào thì biến thành cơn lốc. Ai, nói ngươi thích ta ngươi còn không thừa nhận, xem, đã trở nên cáu kỉnh thế này.

"Ta lo lắng cho ngươi!" Ta cười nói.

Quả nhiên thấy ngay hiệu quả. Từ nhỏ bồi dưỡng quả có ưu thế, biết khi nào nên nói cái gì. Cẩn nhìn ta, vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu, cúi đầu.

"Như thế nào không đi vào a? Không phải đã cho ngươi cái chìa khóa sao?" Ngẩng đầu nhìn ta, vẻ giận dữ trêи mặt biến mất, nhất thời xấu hổ. Trời đất quỷ thần a, xoay chuyển cũng quá nhanh đi. Đây là Đỗ lão sư ta biết sao? Nàng lúc lên lớp như thế này phỏng chừng năm đó cả lớp chúng ta đều bị bệnh viện tâm thần hốt hết đi!

"Cái chìa khóa?" Đột nhiên nghĩ tới.

"Làm sao vậy? Không mang?" Cẩn tò mò nhìn ta.

"Không!" Ta cười cười, chỉ chỉ cánh cửa, "Trêи ổ khóa!"

Chỉ thấy cái chìa khóa còn an ổn cắm trêи lỗ khóa, dây móc khóa còn đung đưa qua lại.

"Ngươi đầu có bệnh a!" Cẩn than thở, xoay người đem cái chìa khóa rút ra.

Bệnh? Bệnh cũng thật nặng đi!

"Tiến vào! Diêm Vương làm chủ!(2)" Nói xong đi thẳng vào nhà.

Đi theo phía sau Cẩn, vẻ mặt bất đắc dĩ. "Diêm Vương làm chủ" là của Thái Hoàn Công giấu bệnh sợ thuốc a, nguyền rủa ta làm chi a? Mạng của ta nằm trong tay ta, không phải Trời!

Ngồi trêи ghế sa lon, nhìn đồng hồ báo thức trêи tường, đã là 2 giờ hơn. Ai, hảo một đêm đẹp như vậy đã qua hơn phân nữa, thật sự là không làm sao hơn!

Một cái ly "Cạch!" một cái đặt ở trước mặt của ta. "Uống nước!" Khuôn mặt lạnh như băng. Ngay sau đó lại là "Cạch!" một cái, chìa khóa bị ném lên trêи bàn.

"Ta không khát!" Liếc mắt nhìn Cẩn.

"Ngươi uống hay không uống?"

Bất đắc dĩ, cầm lấy cái ly, đem nước uống hết. Cái ly đặt lại trêи bàn.

"Ai cho ngươi uống hết?" Mới vừa đem cái ly buông, thanh âm lạnh lùng lại vang lên.

囧. Ta uống hết cũng sai rồi sao...

Ngẩng đầu nhìn Cẩn. Hai tay đút túi nhìn ta, quần áo không có đổi, xem ra từ lúc về nhà đến hiện tại chuyện gì cũng chưa làm!

Im lặng ở đó miên man suy nghĩ.

"Ta nói chút đạo lý được không?" Ta bất đắc dĩ nói.

"Ý của ngươi là ta không nói đạo lý?" Hỏi lại.

"Không, là ta không nói đạo lý!" Ta cười lắc lắc đầu.

"Ngươi đây là phản phúng, lấy lui làm tiến!"

Mồ hôi. Ta bất đắc dĩ nhìn Cẩn, "Ta không có học vấn cao thâm như vậy."

"Tiếp tục, vẫn là phản phúng!"

Trêи đầu ba đạo hắc tuyến. Ai, cùng một Ngữ văn lão sư tranh luận, thật sự là tự tìm tử lộ a!

(1): Trích từ đây:

我有一個戀愛 Tình yêu tôi có (Người dịch: Phan Khắc Nhượng)

我有一個戀愛;──

我愛天上的明星;

我愛它們的晶瑩:

人間沒有這異樣的神明。

在冷峭的暮冬的黃昏,

在寂寞的灰色的清晨,

在海上,在風雨後的山頂──

永遠有一顆,萬顆的明星!

山澗邊小草花的知心,

高樓上小孩童的歡欣,

旅行人的燈亮與南針:──

萬萬里外閃鑠的精靈!

我有一個破碎的魂靈,

像一堆破碎的的水晶,

散布在荒野的枯草裡──

飽啜你一瞬瞬的殷勤。

人生的冰激與柔情,

我也曾嘗味,我也曾容忍;

有時階砌下蟋蟀的秋吟,

引起我心傷,逼迫我淚零。

我坦露我的坦白的胸襟,

獻愛與一天的明星;

任憑人生是幻是真,

地球存在或是消泯──

太空中永遠有不昧的明星!

Nguồn: thivien.net

Tim tôi chan chứa thương yêu

Yêu ngàn sao sáng phiêu diêu trêи trời

Lung linh tinh tú cao ngồi

Diệu huyền muôn chuyện trần đời khôn so

Dù hoàng hôn lạnh co ro

Hay ban mai lạnh âm u bầu trời

Non cao bãi biển mưa rồi

Thì nghìn thu mãi sáng ngời ánh sao

Hoa khoe ai hiểu lòng đâu

Bé thơ sung sướиɠ ngắm sao trước lầu

Soi đường lữ khách đêm thâu

Linh hồn lấp lánh xa bao dặm nghìn

Đó đây có phải hồn mình

Pha lê vụn vỡ long lanh khó hàn

Rải vung đồng bãi hoang tàn

Đã từng nếm trải bao phen tình đời

Bên thềm dế vẫn buông lời

Nỉ non thê thiết cho tôi lệ trào

Phanh trần để ngực trắng phau

Tâm tình ai hiểu cho sao một ngày

Mặc cho hư thực đời này

Mặc cho sinh diệt xưa nay đổi dời

Bao la trong cõi đất trời

Muôn vì sao sáng nơi nơi không mờ.

(2): Nguyên văn là "Ti Mệnh sở chúc" - tức nói chuyện đã nằm trong phạm vi coi quản của Ti Mệnh, con người không có biện pháp, hay nói cách khác là "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

*còn dịch theo ngữ cảnh này thì là: thật là hết thuốc chữa^^

Điển tích có liên quan tới Thái Hoàn Công thì như thế này:

Có một hôm, thần y Biển Thước đến gặp vua Thái Hoàn Công, ông đứng bên cạnh quan sát một hồi, rồi nói với Thái Hoàn Công rằng: “Tôi thấy da trêи người ngài có chút bệnh nhỏ, nếu không kịp thời chữa trị, có lẽ bệnh sẽ ăn sâu vào thân thể.” Thái Hoàn Công không chút để ý, nói: “Tôi chẳng có bệnh gì cả”. Biển Thước liền cáo từ ra về. Thái Hoàn Công nói với cận thần rằng: “Làm thầy thuốc thì thích chữa bệnh cho người không có bệnh, muốn lập công để được thưởng.”

Qua mười ngày, Biển Thước lại đến gặp Thái Hoàn Công, nói “ Tôi thấy bệnh ngài đã phát triển đến bắp thịt, nếu không chữa thì bệnh sẽ nặng thêm đấy” Thái Hoàn Công vẫn mặc kệ. Biển Thước đành phải cáo từ ra về, Tề Hoàn Công vẫn không vui.

Lại qua mười ngày, Biển Thước lại đến gặp, nói: “Tôi thấy bệnh của ngài đã phát triển đến ruột và dạ dày rồi, nếu không kịp thời chữa thì sẽ nặng thêm đấy.” Thái Hoàn Công vẫn không nghe lời Biển Thước.

Lại qua mười ngày, Biển Thước từ xa nhìn thấy Thái Hoàn Công, liền ngoảnh đầu bỏ đi, Thái Hoàn Công cho người đến hỏi Biển Thước, “Cớ sao không nói gì đã bỏ đi ?”

Biển Thước nói: “Bệnh ngoài da dùng thuốc nước rửa hoặc chườm nóng thì có hiệu nghiệm; phát triển đến bắp thịt, dùng châm cứu có thể chữa được; bệnh đến ruột và dạ dày uống vài thang thuốc cũng còn có thể chữa được; một khi bệnh vào tuỷ xương, thì chỉ có Diêm Vương làm chủ thôi, thầy thuốc cũng đành bó tay. Bây giờ bệnh của vua đã vào đến tuỷ xương rồi, tôi đã bất lực rồi.”

Năm ngày sau, Thái Hoàn Công thấy đau khắp người, cho người đi tìm Biển Thước, Biển Thước đã bỏ đi từ lâu. Không bao lâu, Thái Hoàn Công bị bệnh chết.

Chuyện này nói với mọi người, sai lầm và khuyết điểm của một người phải được kịp thời sửa lại, nếu để mặc nó phát triển, từ nhỏ thành lớn, từ nhẹ thành nặng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.