Chương 29: Hậu quả của ý loạn tình mê

Ăn xong cơm chiều, lái xe về nhà. Im lặng dị thường. Chúng ta cả hai đều mỉm cười mà không nói lời nào, giống như đều đang hưởng thụ một phút đồng hồ yên tĩnh này.

Đôi lúc quay đầu nhìn Cẩn, cười rồi lại quay sang nhìn phía trước. Cùng Cẩn ngồi một chỗ, ngay cả lái xe đều biến thành chuyện sung sướиɠ nhất.

"Ngày mai cùng ta vào núi!" Ta cười nói.

"Vào núi? Hiện tại pháp luật cấm chặt phá cây cối đó!" Mồ hôi. Thật không biết là nàng cố ý hay thật sự không biết, bất quá thành phần cố ý chiếm đa số.

"Là doanh trại bộ đội trước kia ta từng đi!" Vội vàng giải thích.

Tiếng cười của Cẩn chứng minh ta đúng là bị đùa giỡn, nàng nhất định hiểu được ý tứ của ta. Thật sự là bất đắc dĩ, mỗi lần đều là cam tâm tình nguyện bị nàng đùa giỡn đến quay mòng mòng. Thế nhưng một chút cũng không tức giận, một chút cũng không thay chính mình cảm thấy xót thương, ngược lại còn rất cao hứng. Chính mình thật hết thuốc chữa đi!

"Ta hồi trưa đi nhà ông nội, vẫn là muốn ông nội đi cùng, nhưng là ông nội không chịu. Ông nội nói, muốn ta đem theo máy ảnh, chụp vài tấm về cho ông xem!" Lúc lặp lại lời ông nội nói, trong lòng có điểm tiếc nuối. Nơi đó với ta mà nói tràn ngập kỉ niệm ấu thơ, mà đối với ông nội mà nói ý nghĩa càng thêm trọng đại đi!

Lời của ta nói thản nhiên, Cẩn quay đầu nhìn xem ta, lẳng lặng nghe ta nói.

"Thế nào? Có thì giờ rảnh không? Nhìn bộ dáng ngươi hôm nay có điểm bận rộn. Nếu không có thời gian thì thôi, về sau có cơ hội lại đi!" Ta cười nhìn Cẩn.

"Không sao. Ta ngày mai đi cùng ngươi, chuyện trường học đều có thể sắp xếp tốt!" Cẩn cười nói.

Mừng rỡ như điên. Mới vừa rồi còn vì ông nội không thể cùng đi mà cảm thấy mất mát, hiện tại liền cảm thấy vui vẻ. Ai, ta thật sự là "sắc ɖu͙ƈ thiêu mất tim" mà, một chút cũng không hiếu thuận.

Tâm tình bất chợt thay đổi làm cho ta có chút đứng ngồi không yên. Vờ tập trung lái xe, đưa tay nhịp nhịp vô-lăng, lại gãi gãi đầu, không nhịn được động đậy, bật nhạc, như trước là mấy bài của Đặng Lệ Quân. Cố tình lại là bài [Mật ngọt] làm trong lòng ta cảm thấy ngứa ngáy.

"Ngươi thích các ca khúc phong cách này sao?" Cẩn nghiêng đầu nhìn ta.

"Ha ha, còn lâu. Đây là CD của ba ta, ta lựa đại thôi. Bất quá bài này thật dễ nghe. Ngày xưa cũng có một bộ phim cùng tên, bài hát đầu phim chính là bài này, băng vẫn còn rất tốt!" Ta cười nói.

"Ngươi thích bộ phim kia?" Cẩn đối với hứng thú của ta sinh ra nghi ngờ.

"Còn vậy đi! Là a di đề cử với ta. Nàng xem rất hăng hái, liền nói với ta. Ta nghĩ, vốn chênh lệnh tuổi tác lớn, đề tài chung sẽ không nhiều. Đây lại là phim nàng thích, vì thế liền xem, như vậy có thể cùng a di hàn huyên!" Nhớ tới năm đó a di xem [Mật ngọt](1) vô cùng hưng phấn đã cảm thấy rất là khôi hài. A di lôi kéo ta nói ta lớn lên rất giống nhân vật chính Lôi Lôi. Không biết Đặng Siêu nếu biết có hay không hỏng mất, dù sao ta thảm bại như thế này đây!

Cẩn lại trầm mặc. Vốn không có việc Cẩn sẽ không nói nhiều, cùng ta cùng một chỗ, đã xem như là thái độ khác thường. Sau thực tập coi như đã biết làm lão sư rất vất vả, có đôi khi mệt đến một câu cũng không muốn nhiều lời. Như vậy im lặng ở cùng một chỗ, cũng cho ta cảm thấy được tri kỷ cùng kiên định phi thường.

Gió thổi qua mặt, rất là thích ý, quay đầu, gió thổi làm rối tóc Cẩn. Nàng ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, như có điều suy nghĩ. Có thể hay không là bởi vì nhắc tới a di, nàng có chút nhớ nhà? Trong lúc nhất thời có chút đoán không ra.

"Lo lái xe của ngươi đi, đừng có một chút lại đảo mắt nhìn như thế!" Không quay đầu lại xem ta, lại ném cho ta một câu như vậy.

Vội tập trung tinh thần lái xe. Nữ nhân này thành thần rồi đi, sau ót có mắt sao? Khó trách trước kia lúc đi học trong khi nàng viết bảng luôn biết ai đang nói chuyện ở dưới, lợi hại!

Xe rẽ sang đường quốc lộ ở vùng ven sông. Kì thật vốn có đường gần hơn, là ta cố ý lựa đường xa. Hoàn hảo ta không phải đang đi xe taxi, nếu không khẳng định sẽ bị mắng chết.

Ban đêm gió có điểm lạnh, Cẩn khẽ động, rụt vai.

"Lạnh không? Đem cửa sổ đóng lại nhé?" Ta nói liền đưa tay muốn ấn.

"Không sao, ta muốn hóng gió!"

Tay vừa mới đụng phải nút, liền bỏ ra, cười cười.

Đem xe tấp vào bên phải, dừng ở ven đường.

Cởi bỏ dây an toàn, nghe thấy được động tĩnh Cẩn nghiêng đầu nhìn ta, tựa hồ muốn biết ta lại muốn làm gì. Mở cửa xe, đến phía sau cốp xe lấy ra hành lý ban ngày vừa thu thập, rút ra một cái áo khoác màu rằn ri.

"Đây!" Vừa lên xe, ta cười đưa cho Cẩn.

Nhìn áo khoác trong tay, Cẩn mỉm cười. Tựa hồ là cười áo khoác có chút kì quái, dù sao người mặc đồ màu rằn ri không nhiều lắm.

"Gì đây? Tìm từ đâu ra bộ đồ như vậy a?"

"Nhà của ta tham gia quân ngũ nhiều như vậy, làm sao có thể không có a! Ngươi trước tiên mặc vào đi. Nhìn có vẻ ngốc, chịu khó một chút!" Ta vừa nói vừa nghiêng người mở dây an toàn của Cẩn, đem áo khoác lên người nàng.

Cẩn ngồi ở chỗ kia để cho ta khoác áo vào cho nàng, vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn ta không chớp.

Đồ mặc trêи người Cẩn rộng thùng thình, nhìn Cẩn, khẽ cười trộm.

"Gì chứ? Ta nhìn giống dân công?" Cẩn đem mình nhìn qua một phen, cũng không nhịn được nở nụ cười.

"Không giống. Giống người bán mì trước cổng trường!" Một tay che miệng, một tay đặt trêи vai Cẩn, cười đến suýt tắt thở.

Cẩn bất đắc dĩ nhìn ta, rốt cuộc không nhịn được, một tay nắm lỗ tai ta.

Nhẹ nhàng nhéo, ta nhất thời kêu thảm thiết. Cẩn cũng cười. Ai, người này như thế nào luôn thích cười trêи sự đau khổ của ta đây?

Thuận tay chỉnh áo, Cẩn nhìn áo khoác màu rằn ri của mình mê mải. Tay áo rất dài ,lắc lắc, giống đang hát hí khúc.

Tóc xõa trêи vai, một số rơi vào trong áo. Ta nhìn thấy, nghiêng người qua giúp nàng vuốt tóc, từ trong áo nhẹ nhàng lôi ra.

Tư thế không khỏi có chút ái muội, có điểm xúc động. Đèn đường mờ nhạt, ngẫu nhiên sẽ có xe bên cạnh gào thét vượt qua. Thế gian này quá mức vội vàng, duy chỉ có chúng ta độc hưởng một phút đồng hồ yên tĩnh này.

Sờ mặt Cẩn, có chút lạnh. Đại khái là ở bờ sông gió rất lạnh đi. Chậm rãi rướn người qua, đem mặt dán trêи mặt Cẩn.

Hô hấp trở nên có chút nặng nề, ở bên tai Cẩn, thoang thoảng mùi hương. Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Tay Cẩn chậm rãi xoa lưng ta. Tuy rằng cách hai lớp quần áo, như trước đều cảm giác được một tia ấm áp kia.

Có chút đùa dai hôn bên tai Cẩn một chút, cảm giác được nàng trong l*иg ngực run rẩy. Lặng lẽ xoay đầu, dưới ánh đèn, mặt ửng đỏ, hơi thở trở nên dồn dập.

Lấy kính xuống, trán tựa vào nhau, cảm giác trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, ánh đèn rót vào trong xe, càng tăng thêm mấy phần mùi vị mập mờ.

Nhẹ nhàng hôn trụ, thâm nhập, dần dần trở nên không tự chủ được, vội vàng, hổn hển.

Giống như có gì đó thao túng ta, có chút bối rối cùng mê hoặc. Vươn hai tay ôm lấy Cẩn, kéo nàng lại gần hơn.

Môi lướt dọc xuống hai má, hôn tới cổ, hương thơm lan tràn, ɖu͙ƈ vọng khôn cùng.

Nằm yên trong l*иg ngực ta, nghe thấy nàng thở dốc, trong lúc nhất thời say tình đến cuồng loạn, làm cho ta cảm thấy ngũ tạng như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Nóng, phi thường nóng. Gió thổi trêи mặt, lại cảm thấy chính mình đã vùi trong biển lửa.

Nhẹ nhàng kéo áo Cẩn, hôn tới xương quai xanh. Mới vừa hôn vài cái, cảm giác được tay trêи lưng đang kéo áo ta, ý đồ đem ta bứt ra.

Trong lòng có một tia do dự. Không biết vì sao thấy căng thẳng, chính mình thật cảm thấy có chút thấp thỏm lo âu.

Chậm rãi rời ra, ôm lấy Cẩn. Bên tai, tiểu nữ nhân trầm trọng thở dốc.

Hai má dán sát vào nhau, mắt kính Cẩn chạm vào mặt của ta. Ta nở nụ cười, đem đầu tựa trêи vai Cẩn.

Cẩn cũng cười. Ai, lại là kính mắt! Chỉ nhớ rõ lấy của mình xuống, như thế nào lại quên của nàng? Thật sự là hỏng mất.

Ôm hồi lâu, từ chỗ ngồi nghiêng 30 độ đến phó lái là một tư thế có hệ số khó khăn rất cao. Có chút cảm thấy đau nhức, động người, sau đó ngồi thẳng.

Trêи người đầy mồ hôi, trêи mặt cũng trở nên ẩm ẩm. Muốn lấy khăn tay lau một chút lại cảm thấy có chút lập dị, liền dùng tay áo lau, đem kính đeo lên.

Liếc liếc người bên cạnh, mặt đỏ như trái táo chín.

Ở trong xe ngồi một hồi, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Ai, ta khi nào lại biến thành một tên đại sắc lang. Thật xấu hổ a,còn cho mình là quân tử "ngồi trong lòng mà vẫn không loạn" (2), hiện tại cũng không dám nói ra miệng.

Có người xấu hổ so với ta còn lợi hại hơn. Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, lại quên kính chiếu hậu đối diện mình, vẻ mặt ý loạn tình mê.

Hắc hắc cười hai tiếng, bị người nào đó nghe thấy, xoay đầu lại trừng mắt nhìn ta một cái.

Cúi đầu không nói. Dù gì, vẫn nên giả vờ ngoan ngoãn đi, bằng không lần sau muốn tiện nghi sẽ không dễ dàng như vậy.

Lần sau? Ai, thật đúng là được voi đòi tiên a. Thế nhưng đã bắt đầu nghĩ muốn lần sau.

Lấy lại không khí nghiêm nghị, nhìn đến áo khoác Cẩn đã bị kéo khóa ra, xem ra không chỉ mình ta thấy nóng a. Lại cười trộm một hồi. Lần này Cẩn không có quay đầu, vẫn là mặt hướng ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Mồ hôi trêи người dần khô, khởi động xe, đưa nàng về nhà.

Một đường không nói gì. Cẩn không mở miệng, ta nhưng thật ra có ý muốn nói cái gì đó, chính là lại sợ cái gì đen tối đều chạy ra ngoài. Ai, thật sự là đối với chính mình một chút nắm chắc đều không có.

Xe chạy đến dưới lầu, tắt máy, xuống xe. Cẩn như trước không nói lời nào. Trong lòng có chút không yên, có thể hay không ta đã quá phận? Bắt đầu lo sợ bất an.

Cẩn không để ý tới ta, thẳng đi lên lầu. Đi ở phía sau Cẩn, có chút lo lắng. Ai, không phải là thực sinh khí đi!

Mở cửa, thuận tay bật đèn phòng khách. Ta đứng ở cửa, không dám bước tới cũng không dám lui xuống, liền ngây ngốc ở đó đứng.

"Được rồi, ngươi về nhà đi!" Ngay cả đầu cũng không có quay lại, lặng lẽ nói.

Xong rồi, đây thực là nổi giận rồi, thượng đế của ta ơi! Ngay cả cửa cũng không cho vào, thực đem ta trở thành sói!

"Ta.. Ta sớm mai tới đón ngươi!"

"Ngày mai tới nói sau!" Nói xong liền vào nhà.

Đứng ở cửa có chút hoảng hốt. Ai, nói như thế nào trở mặt liền trở mặt a? Không giống tác phong trước sau như một của Cẩn, kì quái!

Không dám đi vào, cũng không muốn rời đi. Nhìn đèn phòng tắt, xem ra, là thật không muốn để ý đến ta.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, dậm chân. Đèn hành lang bỗng sáng, nhìn cửa đóng ngẩn người. Vẫn là không nghĩ ra rốt cuộc là trạng huống gì.

Đi hai bước, quay đầu nhìn lại. Trong đầu một mảnh hỗn loạn. Ai, quên đi, đi trước!

1)Mật ngọt là câu chuyện xảy ra vào những năm 80. Diệp Thanh Nhi (do Tôn Lệ đóng) đã gặp Lôi Lôi (do Đặng Siêu đóng). Tình cảm của hai người rất tốt đẹp nhưng lại gặp sự phản đối quyết liệt của gia đình. Cho dù hai người đã ở hai phương trời cách biệt, nhưng hình bóng người yêu vẫn luôn hiện hữu trong lòng. Bộ phim này hiện đã được phát sóng trêи đài truyền hình cáp Thẩm Dương. Ngày 26 - 1 phát sóng trêи đài truyền hình cáp Sơn Đông. Ngoài ra, các đài truyền hình như Thượng Hải, Bắc Kinh…cũng đã lên lịch phát sóng bộ phim này. Đầu năm 2008, bộ phim Mật ngọt cũng đã công bố những cảnh tình cảm lãng mạn cho công chúng yêu điện ảnh trêи cả nước.

Nguồn: vi.wikipedia.org

2) Điển tích có liên quan tới Liễu Hạ Huệ. Nội dung đại khái như sau:

Hồi đó ông Liễu Hạ Huệ còn làm quan nhỏ, một đêm đi về gặp mưa lớn bèn trú tạm ở quách môn (chòi ngoài cổng thành). Bỗng có tiếng gọi cửa, thì ra một người đàn bà gặp mưa cũng xin trú nhờ. Người đàn bà đó lạnh quá, Liễu Hạ Huệ bèn ôm vào trong lòng, còn dùng áo của mình khoác cho người ta, ngồi hết đêm không xảy ra chuyện nam nữ cẩu hợp gì cả. Người đời sau xưng tụng đức hạnh Liễu Hạ Huệ, gọi là “tọa hoài bất loạn” (có đàn bà ngồi trong lòng mà tâm không loạn).