Triệu Tiêu Phi thở phào nhẹ nhõm, cô rời đi như vừa thoát thân. Cô không quan tâm đến sự hứng thú bất chợt của Bùi Cảnh, tuy nhiên Bùi Cảnh là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, cảm giác tồn tại của Bùi Cảnh thật sự quá mạnh.
“Tiêu Phi, Bùi Cảnh đang đuổi theo cậu à, cậu hạnh phúc quá đi!”
“Đúng đó, cậu cứ nghe theo đi, đẹp trai biết bao!”
Không ngoài dự đoán, trong hộc tủ lại xuất hiện một hộp sô-cô-la kỳ lạ. Bao bì sang trọng, mặt trên được trang trí bằng các chữ cái tiếng Anh đơn giản, đây là một thương hiệu sô-cô-la nổi tiếng ở nước ngoài, cũng là thứ mà cô không bao giờ có thể mua nổi.
Triệu Tiêu Phi không biết phải làm sao với những thứ này, nếu vứt đi thì sợ lại chọc giận vị thiếu gia đó nên cô tạm thời cứ để nó trong hộc tủ.
“Con điếm đó, ngày ngày cứ trưng cái dáng vẻ thanh cao ấy ra, cũng không biết là đang giả bộ cho ai xem, Bùi thiếu gia làm sao thích được cái loại con gái như vậy.”
“Chậc chậc, vờ tha để bắt thật đó mà, không phải đàn ông đều dính chiêu này sao. Hơn nữa, nhà cô ta nghèo như vậy, nếu như tóm được Bùi thiếu gia, nửa đời sau của cô ta ăn sung mặc sướиɠ rồi…”
Triệu Tiêu Phi từ buồng vệ sinh đi ra, bước tới bên cạnh hai cô gái đang rửa tay. Nước lạnh nhanh chóng ào ra từ vòi nước tròn làm bằng kim loại, cô nắm chặt tay rồi lại bung ra, những hạt nước bắn tung tóe lên người cô gái bên cạnh.
“Mẹ kiếp, cẩn thận một chút có được không!” Cô gái đó liếc nhìn cô, rồi lại cười: “Ô, là cô đấy à.”
Trước khi quay người rời đi, cô lại nghe thấy giọng nói của bọn họ.
“Cô ta nghe được rồi nhỉ, da mặt dày thật sự.”
. . .
Giờ giải lao giữa giờ.
Triệu Tiêu Phi lật cuốn sổ từ vựng ra thật nhẹ nhàng, trước mặt cô bị một bóng đen chắn ngang, có người đang đứng ở trước mặt của cô. Lớp học ồn ào bỗng chốc chìm vào im lặng đến kỳ lạ. Học sinh ngồi ở phía trước Triệu Tiêu Phi đứng dậy nhường chỗ cho Bùi Cảnh, chàng trai to lớn cao 1m9 ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn của cô, các ngón tay của anh bấu chặt vào bàn của cô.
Bùi Cảnh cong môi, nhưng lại không mang theo ý cười: “Triệu Tiêu Phi, buổi tối chúng ta đi ăn cơm với nhau đi.”
Triệu Tiêu Phi nhìn Bùi Cảnh, trong đôi mắt đẹp của anh chứa đầy sự phù phiếm và kiêu ngạo, ánh mắt này là đang nhìn vào một món đồ chơi. Cô nói: “Được.”