Về đến nhà, An Bình dùng cả buổi chiều chuẩn bị một bàn ăn phong phú cho Diễm. Lúc ăn cơm, Diễm như muốn nói gì rồi lại thôi.
An Bình khổ não dùng đũa chọc cơm trong bát, tội nghiệp nói:
- Em muốn nói gì thì nói đi, em như vậy, anh cảm thấy khó chịu.
Diễm khẽ gật đầu, lại vội vàng lắc đầu:
- Em nghĩ em không xứng, nhưng lại không muốn mất anh.
An Bình mắng:
- Một cái tát còn chưa đủ sao ? Em lúc nào cũng phải khiến người khác đau lòng vì em em mới vui hay sao?
Diễm buông mắt không nói.
An Bình kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Diễm , hai tay nâng mặt nó , bắt nó nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em như thế là không được. Khó khăn lắm gã khốn kia mới biến mất. Em đừng canh cánh chuyện này trong lòng, sẽ ảnh hưởng đến quá trình chữa trị. Anh không nghĩ gì cho nên mong em đừng nghĩ nhiều như thế có được không?
Diễm gật đầu, nhẹ nhàng ôm anh , giọng nói nhàn nhạt lại mang theo một tia khẩn cầu hàm xúc:
- Không được rời bỏ em .. An Bình. Nếu không có anh có lẽ ngày sau em sẽ không sống nổi. Thật sự không sống nổi.
An Bình mềm lòng suýt chút nữa khóc . Anh ôm lấy Diễm , liều mạng gật đầu, cái cằm gầy một lần lại một lần dập xuống vai nó :
- Sẽ không, Diễm , anh yêu em , tuyệt đối sẽ không rời bỏ em dù cho có bao lâu.
Diễm khe khẽ thở dài, vùi mặt vào bờ vai anh .
- Cảm ơn anh. Anh chính là ánh sáng đã đưa em ra khỏi cuộc đời lầm lỗi và tăm tối.
- Không phải khoa trương như thế chứ. Anh chỉ là người yêu em thôi.... Thật ra vẫn phải cảm ơn em. Từ khi gặp em, thói trăng hoa ngày trước cũng không thèm đếm xỉa tới, trở nên si tình, yêu một người thật lâu. Trong thời gian này, anh không đi tán tỉnh người khác, không rượu say quá chén, không ngang ngược lêu lổng . Càng nhiều tuổi, thích một người càng không dễ dàng, biết bao nhiêu lần anh cố gắng để em nhận thấy tình cảm mãnh liệt của mình, chính bản thân. Cũng có khi anh mệt mỏi không biết mình sẽ tiếp tục như vậy đến bao giờ, tiếp tục dây dưa cùng đoạn tình cảm này đến bao giờ. Nhưng anh biết chắc chắc anh sẽ không thể rời bỏ em được cho dù chỉ là khoảnh khắc....
Thân thể Diễm được An Bình bồi bổ cũng dần trở nên khá hơn, từ từ khôi phục được như trước. Bệnh tâm thần phân liệt cũng đã không còn. 2 người cùng nhau trở về. An Bình cùng Diễm gọi điện báo bình an, sau đó anh sắp xếp một chuyến du lịch ngắn ngày cho 2 người rồi mới trở về.
Diễm nói :
- Anh muốn đưa em đi đâu?
- Ngắm mặt trời mọc. Ở đây ngắm mặt trời mọc đỉnh Hoành Sơn là đẹp nhất. Nếu như em không khỏe chúng ta có thể đi cáp treo. Còn không anh nghĩ đi bộ vãn cảnh là tốt nhất.
Diễm ngây ngốc gật đầu, đứng dậy đeo túi lên lưng:
- Đi thôi, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc. Em muốn đi bộ. Tiện ngắm phong cảnh 2 bên đường.
Con dốc lên núi dài thật dài, Diễm thích thú nhìn trời cao xanh thẳm ngàn dặm, không một gợn mây, lên đến lưng chừng núi, nó mệt nhọc ngồi xổm trên đất, vẻ mặt thoáng hơi mất kiên nhẫn nhìn lên trên ngọn núi cao thở dài.
- Xem chừng vẫn còn đi rất xa. Em mệt quá.
- Lên lưng anh cõng.
Diễm sửng sốt một chút, trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng lại đỏ mặt giả vờ cự tuyệt:
- Thế này, không tốt cho lắm em vẫn đi được
An Bình lập tức đứng thẳng người, một lần nữa đeo túi lên:
- Vậy quên đi, đi thôi.
Diễm vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt không biết dùng từ gì để hình dung.
Vất vả leo lên tới đỉnh núi, hai người mệt phờ, cũng không còn tâm tư gì để ngắm phong cảnh, lập tức vào khách sạn trên núi nghỉ ngơi.
Lúc thuê phòng, Diễm tranh trả tiền, thấy giá tiền thì đột nhiên cứng đờ.
An Bình cười đi lên phía trước chen qua một bên:
- Muốn một phòng, phòng nào có giường lớn..
Diễm kinh ngạc nhìn anh, An Bình nhanh chóng rút ví tiền rút ra vài tờ, không để nó thấy anh mang bao nhiêu tiền. Chờ nhân viên đưa cho anh thẻ mở cửa, An Bình tỏ vẻ hờ hững nhận lấy, giải thích:
- Anh Không mang đủ tiền, chấp nhận một cái giường đi.
Diễm lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nó cúi đầu đi theo sau An Bình chỉ sợ ai nhìn thấy.
Vào phòng, Diễm bắt đầu lấy hành lý ra, an bài hành trình ngày mai, An Bình vạn sự tùy nó tiến vào phòng tắm.
Đến khi anh quấn khăn tắm đi ra ngoài, Diễm vẫn đang đứng trước tủ sắp xếp đồ.
An Bình ở phía sau ôm lấy nó, 2 tay đặt trước ngực nhẹ nhàng xoa xoa .
Diễm lấy tay che ngực , nhỏ giọng nói:
- Với anh… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng..
An Bình bất đắc dĩ buông tay ra nói :
- Anh xin lỗi.
Diễm biết An Bình không vui, nó chọc chọc vào hông anh :
- Cho em một chút thời gian.
An Bình bị Diễm chọc cho khẽ cười một chút, nhưng vẫn không nói , thực sự lúc này Diễm không biết nên làm gì thì tốt, nó đành đứng dậy cầm quần áo đi tắm.
Đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước, An Bình từ trên giường nhảy xuống, lấy " áo mưa" ném vào thùng rác rồi quay về giường ngủ.
Diễm tắm rửa xong đi ra, An Bình đã ở trên giường ngủ say.
Tư thế ngủ của anh giống với đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, Diễm từng đọc sách thấy qua, những người ngủ tư thế này thường là bề ngoài kiên cường, bên trong thực chất rất nhạy cảm.
Sáng hôm sau 4 giờ sáng An Bình đánh thức Diễm dậy ngắm mặt trời mọc, khi 2 người tới đã có không ít du khách tới chiếm vị trí tốt.
An Bình và Diễm chọn một chỗ ngồi xuống, bấy giờ trời vẫn còn mờ tối, toàn bộ ngọn núi bị sương mù bao phủ, tầm nhìn không quá hai mươi thước, không biết được bao giờ mặt trời mới mọc lên. Diễm chợp mắt, tựa vào vai An Bình ngáp một cái.
- Ngủ một lúc đã, bao giờ mặt trời mọc gọi em nhé.
An Bình khẽ ừ, ánh mắt hướng về khoảng không trước mặt, nhìn về đỉnh núi đối diện.
Diễm nhắm mắt lại, đầu óc lại thư thái, một chút buồn ngủ cũng bay sạch. Được gần năm phút, đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
- An Bình em thật sự rất yêu anh.
An Bình ngơ ngác không trả lời.
Diễm bỗng dưng ngồi thẳng dậy. Nó hét to :
- An Bình em yêu anh.
- Hả????? À ừ anh cũng vậy. Nói khẽ thôi không mọi người nhìn anh thật ngại quá.
2 người sóng đôi ngồi im lặng nhìn về phía chân trời.
Mấy phút sau, mọi người từ từ tỏa ra, phát hiện dưới lớp mây mù tựa biển, mặt trời dần dần nhô lên, phảng phất như đi vào tiên cảnh.
Ánh dương xuyên qua tán cây, ngân dài chiếu đến trước mặt mọi người, đổi lấy tràng vỗ tay hoan hỗ và tiếng máy chụp hình liên tục kêu. Ánh dương tựa như một bàn tay ôn nhu, nhẹ nhàng mở ra giang sơn thần ải, rọi đến đáy lòng mỗi người.
Đây chính là mỹ cảnh khiến trăm người rung động.
Diễm nắm chặt tay An Bình.
- Đẹp quá. Hy vọng ngày nào sẽ cũng được cùng anh ngắm mặt trời mọc.
- Ừ nếu em muốn ngày nào chúng ta cũng có thể cùng nhau ngắm.
Sau khi mặt trời đỏ rực trên cao. 2 người cùng nhau về khách sạn lấy hành lý, Diễm cũng không có muốn ngủ tiếp nữa, cùng An Bình đi xuống núi. Dựa theo sắp xếp của An Bình hôm nay phải đi qua mười một cảnh điểm, trong đó có lêи đỉиɦ Tường Vân , ngắm cây tùng trăm tuổi , .. nhưng Diễm đi được hai giờ đã mệt không muốn xem tiếp, An Bình nói cõng nó, nó cũng không chịu, hai người đành phải buông tha cảnh điểm này đi thẳng đến cáp treo.
Xuống núi rồi 2 người cùng nhau trở về. An Bình đưa Diễm đến cổng nhà sau đó muốn trở về sắp xếp hành lý. Tối mới qua nhà nó .
Diễm bước vào nhà muốn tao cho bố mẹ một bất ngờ. Vừa định bước vào trong đã nghe tiếng của Khải nói chuyện với bố mẹ nó.
Trong đầu nó nghe xong lời Khải nói đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, trái tim chợt co mạnh, hô hấp khó khăn cúi người xuống, hai tay cũng run rẩy. Nó chắc không nghe nhầm.
Diễm kinh hãi lao ra ngoài đường.