Chương 30

"Anh Hùng có kết quả dương tính với HIV . Đây là kết quả trong trại giam báo về. Con sợ em Diễm nó. Có lẽ... Nó... Con nghĩ nên đưa Diễm đi làm xét nghiệm. "

Câu nói này cứ văng vẳng bên tai Diễm. Sao lại như thế được. Sao lại có HIV được, HIV đồng nghĩa với cái chết. Hùng đã bị như vậy có lẽ nó cũng chẳng thoát được. Đúng như kết cục mà hắn mong muốn. Nó chẳng thể thoát được hắn nữa. Đến ông trời cũng muốn nó phải chết. Cho dù nó có sống vật vờ thêm được năm năm hay 3 năm nữa liệu rằng xã hội có cho nó sống yên bình hay không? HIV vốn dĩ trong mắt người dân vùng quê rất khủng khϊếp liệu rằng người ta có tha cho cha mẹ nó, anh chị nó hay không? Chắc là không.

Cũng may sau ngày bị Hùng hãʍ Ꮒϊếp nó đã không cùng An Bình đi quá giới hạn. Nếu không có lẽ nó sẽ phải ân hận suốt đời. An Bình không có lỗi, An Bình không đáng bị nhận kết quả như vậy. Nhất định nó phải giải thoát cho những người nó yêu thương. Nhất định là như thế.

An Bình trở về chưa tới nhà điện thoại đã rung lên liên tục.

Đầu dây bên kia là tiếng khóc, tiếng nói đứt đoạn của mẹ Diễm :

- An... Bình Diễm có ở đó không? Cứu con bé... Cứu....

- Diễm đã trở về, con có nói với em ấy tối con sẽ qua. Có chuyện gì sao?

- Hành lý nó đã bỏ lại nhưng người không thấy. ..

Bố của Diễm giật lấy điện thoại.

- Con lập tức quay lại đây ngay có được không? Đã sảy ra chuyện lớn rồi. Không thể 5, 3 câu có thể giải thích được.

- Con lập tức qua.

An Bình quay trở lại nhà Diễm. Khải, bố mẹ Diễm ngồi thất thần trước mấy túi đồ của Diễm.

An Bình kích động nắm lấy cổ áo Khải :

- Xảy ra chuyện gì rồi? Đã sảy ra chuyện gì?

- Chúng ta nhanh chóng đi tìm Diễm. Con bé chắc đã nghe được câu chuyện Khải nói chuyện với chúng ta. Hùng... Hắn ta có kết quả dương tính với HIV.

- HIV thì đã sao? HIV con cũng không buông tay. Đi.... Phải tìm cho bằng được em ấy.

- Vậy đi thôi nếu ai đó tìm được con bé nhớ thông báo. Cầu xin ông trời phù hộ cho con gái của tôi. Tôi nguyện đánh đổi thân già để đền đáp.

- Bà ở nhà đi khóc lóc cái gì. Biết đâu con Diễm nó trở về. Biết đâu...

An Bình lái xe mờ mịt đi, anh không thích mùa đông, không thích cái lạnh, lại càng không thích gió đông.

Bởi vì những điều đó luôn có thể làm cho anh hồi tưởng lại ác mộng màu đỏ rất nhiều năm trước kia.

Chính là cái mùa đông đáng sợ ấy, cướp đi bố mẹ của anh, cướp đi thời ấu thơ hạnh phúc vốn dĩ thuộc về anh , thậm chí thay đổi toàn bộ cuộc đời anh. Năm đó gia đình anh bị tai nạn trên đường về quê. Bố mẹ vì che chắn cho anh mà đều mất trong tai nạn đó. Gió lạnh thấu xương mà khô hanh cùng nước mắt có vị mằn mặn làm toác vết nứt trên mặt An Bình , để lộ da thịt tuổi nhỏ đầm đìa máu tươi.

Mùa đông dài lê thê đã bắt đầu trong tiếng gào khóc của một chú nhóc mồ côi, đáng thương. Hôm nay rất có thể anh lại sẽ để mất một người thân nữa. Anh không thể để bi kịch lại một lần nữa lặp lại.

An Bình cố vắt óc ra nhớ lại xem Diễm đã nói gì?

Em ấy đã nói : " Sau này, nếu một lúc nào đó, lúc em tuyệt vọng nhất, em muốn đứng ở nơi cao nhất ở đây và nhảy xuống"

Lúc đó anh vẫn nghĩ nó chỉ nói đùa thôi. Nhưng bây giờ có lẽ... Có lẽ đó là thật.

Nơi cao nhất ở cái huyện này chính là thư viện của trường trung học phổ thông. Nghĩ đến đây An Bình toát mồ hôi hột, vội vã thắng phanh xe lao đi vun vυ"t.

Nói về Diễm. Sau khi nó nghe tin sét đánh bên tai trở nên tuyệt vọng, giống như đang trơ mắt nhìn cánh cửa thông đến một thế giới khác, một cuộc sống khác vừa mở ra đã thong thả đóng lại ngay trước mặt, nó đã cố gắng đuổi theo nhưng lại luôn nằm ngoài tầm với. Nó bắt xe bus quay trở lại trường học. Lợi dụng lúc tan học mà lẻn vào bên trong.

Diễm đứng trên tầng 5 của tòa nhà. Cũng may bảo vệ không để ý nó cho nên mới thuận lợi lên được tầng 5 . Cũng không hiểu tại sao lại đến đây. Chỉ là muốn đến.

Bên tai nó truyền đến tiếng nói.

- Nhảy đi, nhảy xuống đi. Nhảy xuống rồi sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhảy xuống sẽ không còn bị dằn vặt, không còn cảm giác lo sợ, không ai dám khinh rẻ mày nữa nhảy đi. Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.

- Được rồi, nhảy xuống. Cũng không có gì đáng sợ.

Trước lúc nhảy xuống, Diễm đứng trên ban công cao cao, nhìn lướt qua toàn cảnh ngôi trường lần cuối…

Một loạt cây úa vàng sắp trụi lá, sân vận động đúng tiêu chuẩn 400m, những lớp học lót gạch đỏ, … Và mấy gốc bằng lăng trước dãy lớp học. Nó vẫn nhớ mùa hè vừa qua. Giữa cái nắng vàng ươm, những bông hoa bằng lăng nở thành từng chùm tím rực rỡ. Có những cây đua nhau nở, chỉ thấy nặng trĩu một sắc tím ngát chứ chẳng thấy màu xanh của lá đâu. Mỗi độ hè sang , cánh hoa rơi xuống thành một lớp thật dày, có thể lấp cả mu bàn chân, tiếc rằng mùa này đã là đông nên nó còn chưa kịp ngắm thêm lần nữa .

Diễm giống như muốn thu tất cả vào đáy mắt, sau đó quay người bước, càng lúc càng đến sát thành lan can.

Lúc ấy An Bình cũng đã trèo tường, chạy vào phía trong lên cầu thang, đứng bên cửa một hồi quan sát. Anh thấy Diễm đang muốn nhảy xuống.

- Diễm, dừng lại. Mọi chuyện cứ từ từ rồi nói. Chưa đi xét nghiệm. Chưa có kết quả từ bác sĩ. Anh không tin. Anh sẽ cùng em trải qua quãng thời gian này.

- Anh đứng im. Anh dám tiến lại gần em . Em sẽ chết cho anh xem. Cần gì phải khám xét gì nữa. Em đã cùng hắn. Em không thể thoát được.

Một chuỗi nước mắt lăn xuống khuôn mặt gầy gò của Diễm , lông mi thật dài cũng thấm đẫm nước. An Bình chưa từng thấy Diễm khóc thương tâm như vậy.

- Đưa tay cho anh. Đưa tay cho anh nắm. Em còn nhớ không? Chúng ta đã từng hôn nhau. Đã từng bên nhau hạnh phúc. Anh yêu em....

- Em xin lỗi.

- Không có em anh thật sự không sống nổi.Thật sự em có thể không quan tâm đến nhưng anh ko thể để em thấy những vết thương của anh khi đã không quản mưa gió vì em. Anh yêu em vẫn chưa đủ hay sao mà em vẫn muốn bở rơi anh ? Anh chỉ có thể theo đuổi chứ không từ bỏ em đâu. Tuy mới chỉ bên nhau một khoảng thời gian nhưng anh nguyện toàn tâm yêu em không bao giờ nuối tiếc.Lúc nào cũng sợ em buồn sợ em khóc, sợ em cô đơn sợ em thơ thẩn.Đường đời muôn lối nhưng anh có thể sớm sớm chiều chiều đi bên em. Đối với em chẳng lẽ anh vẫn chưa đủ tốt.

- Anh có thể hôn môi cùng em, anh cũng đã trải qua vài mối tình, em nghĩ bất cứ ai anh cũng có thể hôn được. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là một câu chuyện vui đùa, càng không phải một lời cam kết. Em không xứng với anh. Em cũng không cần anh thương haị. Em cảm thấy vô cùng ghê tởm bản thân em chỉ có cái chết mới ít nhiều giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi.

Vĩnh biệt.

- Diễm. Em làm như vậy ngoại trừ tổn thương những người thân của mình ra, còn có cái ý nghĩa gì?

- Xin lỗi.

Diễm buông tay nhảy xuống từ tầng 5 của thư viện trường học. Nó mỉm cười nhớ lại quãng thời gian cùng An Bình bên nhau . Định mệnh đã cho nó gặp anh có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời nó.Không chỉ yêu hình dáng vĩ đại của anh, mà yêu cả tấm lòng kiên cường đứng dưới chân thổ địa ước thề .

Nhân gian có lúc vui buồn li hợp nó cũng không có thể thay đổi tất cả.

Thật may mắn nó vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng nếu không nó sẽ phải đem theo nỗi day dứt này xuống đó, biệt ly sẽ cũng không phải hối tiếc. Có lẽ sẽ có một ngày nó trở thành cơn gió. Nó sẽ được thổi vào khóe mắt một ai đó. Nó tình nguyện vĩnh viễn trầm mặc nằm nơi đây.

Bố mẹ Diễm , Khải bước vào chỉ còn thấy một vũng máu lênh láng tanh nồng. Khắp người An Bình đều là máu đang ôm chặt lấy Diễm khóc than....trong ngực anh một trận đau nhức, cổ họng có chút ngọt, máu đã như vỡ đê mà phun mạnh ra! An Bình co quắp mà khom người xuống, một An Bình cao cao tại thượng với thủ đoạn cứng rắn, vậy mà lúc này đây lại khóc như một đứa trẻ.

“Diễm….Vì sao….Vì sao tàn nhẫn như vậy…..Anh đều còn chưa kịp nói với em anh đã mua một khu vườn rất nhiều hoa...... ….”

Mọi người nối gót mà đến thấy được một màn này, sợ đến hô to một tiếng, Khải nhào lên phía trước, bụm lấy miệng đang máu tươi giàn giụa của An Bình, kêu sợ hãi:

- Diễm, An Bình sao thế? Cứu với. Mọi người cứu với.

Khải sờ tay lên mũi Diễm. Nó đã không còn thở nữa . Trước lúc ra đi miệng vẫn còn ý cười.

Phát tang, mọi thứ theo quy trình tiến hành. Diễm không chỉ mang theo tuổi trẻ mang theo thanh xuân mà còn là một sinh linh vô tội mới hình thành trong tấm thân nhỏ gầy.

Trong màn đêm vô cùng tối tăm, An Bình chỉ dựa vào những mảnh hồi ức bên Diễm mới có thể thủy chung sống sót.

Tuy chưa tiếp xúc nhiều với An Bình nhưng Khải nghĩ cho tới nay người này đều là một người kiên cường trời sập xuống cũng có thể đem làm chăn đắp, nhưng lúc này đây, Khải rõ ràng mà cảm giác được cậu ta bị thương, thậm chí hấp hối — mặc dù từ mặt ngoài mà nhìn, An Bình tất cả đều vẫn bình thường.

Thế nhưng Khải hiểu rõ đó là kiên cường chống đỡ. Hắn đã bắt đầu hối hận, có lẽ hắn căn bản là không nên nói cho mọi người biết. Biết đâu kết cục không như thế.

Văn cũng đến viếng, hắn nở nụ cười một cái với An Bình đang đeo tang cầm nhành hoa hoa huệ trắng, nhưng lại cảm thấy hắn ta còn không bằng không cười, bởi vì nụ cười kia thật sự là so với khóc còn khiến người ta khó chịu hơn.

An Bình quá mệt mỏi rồi, bồi liên tục hai ngày hai đêm bên linh cữu của Diễm, anh đã không còn khí lực đi hiểu tường tận đau đớn của người khác nữa.

Nếu trước đó đã không quý trọng, hiện tại cần gì phải thương tâm? Nếu Văn dũng cảm Diễm đâu phải thương tâm như hôm nay....

Trên không trung mưa phùn lất phất, An Bình cúi đầu đặt nhành hoa huệ trắng trong tay xuống trước bia mộ mới lập. Tiết đông lạnh như băng, anh mặc cho gió lạnh thổi loạn quần áo cùng tóc tai của mình.

Lòng anh đau như dao cắt, bởi vì quá khó chịu ngược lại có chút chết lặng. An Bình thì thầm nói :

- Anh phải đi rồi. Mẹ anh muốn đón anh qua chỗ chú dì anh bên Mỹ học đại học sau này giúp ông bà quản lý công ty. Ông bà không có con cho nên anh là con duy nhất của 2 người cho nên anh cũng sẽ nghe lời họ học tốt và sẽ nhanh chóng trở về . Anh sẽ rất nhớ em. Ở nơi đó cũng sẽ hướng về mình em thôi. Dù thế nào tình cảm của anh trao em vẫn vẹn nguyên như thế. Bố mẹ đã nhận anh làm con. Từ bây giờ anh có thêm những người thân nữa để yêu thương để cố gắng. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Một con quạ bỗng nhiên cất lên tiếng kêu ai oán " Quạ..... Quạ" rồi bay vυ"t lên nền trời xám xịt. Trời đổ cơn mưa lớn.

2 người giống như đã chia lìa vĩnh viễn nhưng trong tim anh vẫn có nó.. Đây mới là tình yêu chân chính. Anh tự hứa ngay tại nơi này :Yêu, yêu và yêu em muôn đời muôn kiếp ---------

An Bình ngẩng đầu lên, mắt nhìn thật sâu trong màn mưa mù mịt, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống.

6 tháng sau.

Sân bay.

An Bình ra nước ngoài. Gia đình Diễm, nhân viên cũ của Tino và có cả Khải, Văn đi tiễn.

- An Bình tới bên kia rồi phải nhớ bảo trọng ! Đừng quên mọi người nhé con ! » Bố Diễm ôm lấy An Bình .

- Sẽ không, bố mẹ cũng phải bảo trọng sau này con sẽ về.

- Giữ gìn sức khỏe nhé.

Tất cả mọi người ở đây tâm trạng đều không tốt, dù sao cũng chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, mọi người đứng đây đều là thương tâm hoặc không cam lòng để An Bình rời đi.

Văn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn An Bình lên máy bay.

Khải bật cười một tiếng nói:

- Phải hỏi mày một chuyện tuy rằng tao biết đã xảy ra chuyện gì giữa chúng mày nhưng mày đã đến đây là xem cậu ta là bạn nhưng vẫn cảm thấy như có vấn đề gì đó, còn chưa giải quyết được sao ?

Văn trầm mặc một hồi, do dự nói:

- Tao .. trong lòng còn một vài vấn đề.. không biết nên làm thế nào. Lần này cậu ta ra ngoài đổi gió một chút, cũng mong thay đổi hoàn cảnh có thể thân thêm một chút dù sao cũng là con nuôi của bố mẹ, Diễm có lẽ không muốn chúng tao như thế . An Bình so với tao kiên định hơn, cho nên thua thằng ấy cũng chẳng có gì không đúng, chỉ là không muốn phục thôi.

- Mày cũng chẳng phải đã được làm con trai của bố mẹ Diễm sao như thế là hòa rồi.

Văn gật đâu:

- Ừ phải rồi.. Về thôi.

Máy bay cất cánh, An Bình lẳng lặng nhìn từng đám mây ngoài cửa sổ, cái lỗ tai đang cắm headphone.

- Làm sao vậy, nhanh như vậy đã luyến tiếc rồi sao?

- Mẹ nuôi của An Bình thấy đứa con sau khi lên máy bay một mực im lặng, chỉ ngồi nghe đi nghe lại đoạn ghi âm trên máy, mẹ anh vỗ nhẹ trên tay anh , mỉm cười hỏi.

An Bình quay đầu, cũng không nói chuyện mà nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó gở một bên tai nghe xuống nhét vào trong lỗ tai của mẹ.

An Bình vừa mới chú ý liền nghe thấy một giọng hát trầm thấp nhu hòa của người thiếu niên truyền vào trong tai

"Nỗi nhớ em phảng phất như một mảnh mây trắng trôi đi trên bầu trời, không có bầu trời không có mặt đất cũng chẳng có bốn mùa, càng không tìm thấy chân trời; Nỗi nhớ em như một tiếng thở dài là tâm tình thế nào, tính không rõ lần thứ bao nhiêu trong đêm tối tiếng của tôi cất lên. Tâm, lưu lại một chút cảm giác, trong hồn tôi tồn ngàn vạn manh mối, vẫn như con ngài kia mù quáng lao vào ngọn lửa đỏ, sáng lạn trong nháy mắt đã không còn cách nào tỉnh lại khỏi giấc mộng……”

Nghe tiếng hát du dương đầy thâm tình, mẹ anh nhìn về phía con mình. An Bình mỉm cười, là nụ cười kiên định không hối hận.

Mẹ anh cũng cười khổ , xem ra đứa con này "Nhất kiến chung tình" với cô bé kia. Chưa gặp cô bé nhưng bà nghĩ có lẽ đó là một cô gái rất tuyệt.

An Bình lẳng lặng nhìn lên bầu trời, Diễm, tạm biệt. Chúng ta đã hứa là sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó, phải không em?

Nói xong câu này trên mặt anh thậm chí còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, giống như được giải thoát, lại phảng phất như chờ mong. Nếu có kiếp sau vẫn hy vọng sẽ được yêu em thêm một lần nữa.