Chương 6: Tái Kiến Tổ Mẫu

Nàng nhìn về phía Tưởng ma ma, hốc mắt ướt lệ, sống lưng lại thẳng tắp: “Ma ma không phải người ngoài, ta không sợ cùng ma ma nói rõ chân tướng, về sau chỉ sợ…… Toàn bộ Bạch gia đều phải trông cậy vào tổ mẫu. Việc này nếu trong lòng ma ma hiểu rõ thì tốt, trước khi nhận được chiến báo từ biên cương gửi về, ta dự tính sẽ nói là cảnh trong mơ để tổ mẫu có thể chuẩn bị trước. Tổ mẫu còn phải nhờ ma ma chiếu cố, ma ma ngàn vạn lần phải chống đỡ cho tốt.”

Tưởng ma ma cảm thấy đầu óc ong ong một hồi, cả người toàn mồ hôi, gật đầu tự biết sự tình nặng nhẹ. Một hài tử như đại tiểu thư còn có thể chống đỡ, bà sống sót qua bao mưu kế quỷ quyệt chốn cung đình, không có lý nào lại thua một hài tử.

Tưởng ma ma xốc lại tinh thần, vội sai người cầm theo lệnh bài của Trưởng công chúa đi thỉnh Hoàng thái y.

Nàng ở trong noãn các, xua tan hết hàn khí đọng lại trên người, nghĩ tới thời gian Hoàng thái y sắp tới không sai biệt lắm, mới để Tưởng ma ma đi bẩm báo cho tổ mẫu rằng nàng đã tới.

“A Khanh, thân thể con không tốt, tại sao tuyết phủ còn tới đâyi?”

Trưởng công chúa vừa thấy Bạch Khanh Ngôn đến liền giận mà mắng một câu. Lời nói tuy rằng trách cứ, nhưng Trưởng công chúa vẫn duỗi tay kéo Bạch Khanh Ngôn qua như thường, sờ quanh người nàng, thấy tay nàng còn ấm áp mới hòa hoãn lại.

Được gặp lại tổ mẫu, nghe tổ mẫu gọi nhũ danh của nàng, Bạch Khanh Ngôn chỉ cảm thấy như đã cách biệt một đời……



Nàng cố nén nghẹn ngào trong cổ họng, mở miệng nói: “Tổ mẫu, con chính là nhớ người nên mới tới.”

Trưởng công chúa nhìn bộ dáng làm nũng này của Bạch Khanh Ngôn, giả vờ tức giận dùng ngón tay gõ vào trán Bạch Khanh Ngôn, ôm nàng vào trong ngực, lại sờ xem tay Bạch Khanh Ngôn lạnh hay không, hiền từ nói: “Qua một canh giờ nữa là họa sư trong cung tới rồi, người khác đều ở yên trong khuê phòng trang điểm, chỉ có con lại chạy tới chỗ này của ta!”

Ngày mai nhị tiểu thư phủ Trấn Quốc công xuất giá, đây là vị tiểu thư đầu tiên của phủ Trấn Quốc công xuất giá, tổ mẫu đặc biệt thỉnh vài vị họa sư trong cung tới vẽ lại dung nhan của các nàng.

Được ôm Trưởng công chúa một cách chân thật, ngửi được mùi đàn hương trên người của tổ mẫu, nàng càng thêm khổ sở, sợ sau khi nói ra tin tức này vẫn là kết quả giống đời trước.

Thấy Tưởng ma ma vén rèm tiến vào, gật đầu với nàng, nàng biết Hoàng thái y đã tới rồi, những thứ còn lại Tưởng ma ma cũng đã chuẩn bị xong.

“Tổ mẫu……” Nàng ngửa đầu lên nhìn Trưởng công chúa: “Giữa trưa hôm nay con có một giấc mơ, mơ thấy tổ phụ, phụ thân, các vị thúc thúc, huynh đệ, đều không có ai có thể từ Nam Cương trở về. Tổ mẫu chịu không nổi kí©h thí©ɧ mà ngã bệnh, lại có người vu cáo Bạch gia chúng ta thông đồng với địch. Mà Bạch gia chúng ta chỉ còn toàn nữ tử sót lại, không có sự bảo hộ của tổ mẫu chỉ có thể mặc người làm thịt làm cá.”