Chương 7: Phải Chống Đỡ

Sau khi nghe những lời Bạch Khanh Ngôn vừa nói, cơ thể Trưởng công chúa cứng đờ, mặt tái mét không còn chút máu. Tưởng ma ma thấy không ổn vội đi lấy đan dược Thái Hậu ban cho mang tới trước mặt Trưởng công chúa: “Trưởng công chúa……”

Trưởng công chúa vẫy tay với Tưởng ma ma, trấn an Bạch Khanh Ngôn: “Đứa nhỏ ngốc, chỉ là một giấc mộng mà thôi, mộng và thực luôn tương phản.”

“Nhưng giấc mộng này có cảm giác quá chân thật, thật là đáng sợ! Tổ mẫu……Trong giấc mơ, con nhìn thấy từng nam nhi của Bạch gia đều tử mạng, những người đó bắt đầu khinh thường, giẫm đạp nhà chúng ta vì không còn nam nhân che chở, lại nhìn các muội muội bị mẫu thân nhanh chóng gửi đi, bắt thay tên đổi họ, cả đời này không được liên lạc lại với Bạch gia, nhìn mẫu thân và các thẩm thẩm vì rửa sạch oan khuất của Bạch gia mà cùng nhau treo cổ tự sát ở đại lao, để lại huyết thư bằng máu…. Con thật sự vô cùng sợ hãi!”

Nói đến đoạn xúc động, đáy mắt nàng tràn ngập bi thương cùng hận thù…… khiến Trưởng công chúa kinh sợ.

“A Khanh đừng sợ!” Trưởng công chúa dùng sức ôm chặt Bạch Khanh Ngôn: “Đừng sợ! Có tổ mẫu đây rồi!”

Bạch Khanh Ngôn bồi Trưởng công chúa nói chuyện thêm một lúc nữa. Sau khi nàng vừa bước chân khỏi đại điện, Trưởng công chúa ở sau lưng cũng chịu đựng không nổi nữa, túm chặt lấy y phục trước ngực rồi phun ra một ngụm máu tươi, cả người đổ lệch trên nệm.

“Trưởng công chúa!” Tưởng ma ma vội đỡ lấy Trưởng công chúa, dùng khăn tay lau đi vết máu trên khóe môi Trưởng công chúa, kêu lên thất thanh: “Người đâu, mau mời Hoàng thái y!”



Trưởng công chúa vừa túm chặt lấy áo Tưởng ma ma vừa lắc đầu, cố nén nước mắt hỏi: “A Khanh đi xa chưa?”

“Trưởng công chúa yên tâm, đại tiểu thư đã đi xa……” Trong giọng nói của Tưởng ma ma xen lẫn âm thanh nức nở khóc.

Trưởng công chúa buông lỏng tay đang nắm lấy áo Tưởng ma ma, nước mắt tuôn như suối, không ngừng được: “A Khanh là hài tử một tay ta tự mình giáo dưỡng mà lớn lên, tâm tính của nó chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Nó sợ là sau này ta nghe được chiến báo sẽ không chịu nổi nên mới nói thành cảnh trong mơ như thế này. Nếu không, nó sẽ không bao giờ nói những chuyện dự cảm linh tinh này trước mặt ta, để ta và nó đều sợ hãi.”

Tưởng ma ma cũng khóc theo, dùng sức nắm lấy tay Trưởng công chúa: “Trưởng công chúa, người nhất định phải chống đỡ thật tốt! Lỡ như cảnh trong mơ của đại tiểu thư trở thành sự thật, từ trên xuống dưới phủ Trấn Quốc Công chúng ta còn cần người bảo vệ!”

“Chống đỡ! Ta đương nhiên phải cố chống đỡ!” Đôi mắt Trưởng công chúa đỏ bừng như đuốc, khuỷu tay chống mạnh xuống giường cố dựng thẳng thân mình: “Nếu toàn bộ nam nhân Bạch gia đều không còn nữa, ta cũng chịu đựng không nổi mà ngã xuống, e rằng phủ Trấn Quốc Công sẽ bị người khi dễ! Vì A Khanh và đám hài tử này, ta phải chống đỡ tới cùng!”

Tưởng ma ma liên tục gật đầu: “Trưởng công chúa, Hoàng thái y đã tới, để thái y tới bắt mạch cho người! Thân thể hiện tại của người cũng không thể xảy ra sự cố gì!”

Trưởng công chúa gật đầu, nhắm lại đôi mắt đau đớn, nghĩ đến trượng phu, nhi tử cùng tôn tử có thể đã tử mệnh tại Nam Cương, ruột gan như nứt ra, đau đớn tột cùng.