“Đại tiểu thư!” Xuân Nghiên theo tiếng gọi từ sau rèm tiến vào, thấy Bạch Khanh Ngôn ngồi ở mép giường, vội vàng lấy chiếc áo choàng bông mỏng khoác lên người Bạch Khanh Ngôn, nói: “Xuân Đào tỷ tỷ tới chỗ phu nhân giúp La mụ mụ còn chưa có trở về.”
Nhìn trạng thái tinh thần của Bạch Khanh Ngôn đang không tốt lắm, Xuân Nghiên không khỏi lo lắng: “Tiểu thư sao lại không gọi hạ nhân tới đỡ mà đã ngồi dậy rồi?”
“Giờ là giờ nào rồi?”
“Giờ Mùi ạ thưa tiểu thư.” Xuân Nghiên thu rèm hay bên giường lên: “Tiểu thư có muốn dùng một chút cháo gà không? Phương mụ mụ ở phòng bếp vẫn hầm bằng lửa nhỏ, mùi rất thơm.”
Nàng kéo áo choàng lại, nói: “Đỡ ta dậy xem sao.”
Sau một tiếng “Đại tiểu thư đã dậy”, Thanh Huy Viện vừa rồi còn thật yên tĩnh, giờ náo nhiệt vô cùng, hạ nhân đi lại liên tục người thị quét tuyết, người thì chuẩn bị nước.
Rất nhanh sau đó, nha hoàn hầu hạ rửa mặt bưng nước súc miệng, ống nhổ, thau đồng, khăn tay quy củ mà đứng thành một hàng dưới mái hiên. Bây giờ Xuân Nghiên mới kéo rèm ra, dẫn đoàn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào.
Xuân Đào trở về Thanh Huy Viện, nghe nói đại tiểu thư đã dậy, vội vỗ vỗ tuyết dính trên người, kèo rèm bước vào viện chuẩn bị hầu hạ. Thấy Bạch Khanh Ngôn mặc y phục bông thêu hoa văn màu trắng tinh khiết, cùng áo choàng từ lông hồ ly trắng, bộ dáng chuẩn bị bước ra cửa. Xuân Đào bước nhanh tiến lên vội vàng phủ thêm một lớp áo choàng cho Bạch Khanh Ngôn.
“Bên ngoài tuyết vẫn còn lớn, đại tiểu thư vẫn đang bệnh, người muốn đi đâu vậy ạ?”
“Đi xem tổ mẫu.”
Xuân Đào muốn nói lại thôi, hầu hạ Bạch Khanh Ngôn mặc áo khoác chỉnh tề, lấy ít than hồng từ chậu than bỏ vào lò sưởi tay, nàng biết đại tiểu thư nhà bọn họ mà đã có chủ ý gì thì các nàng có nói tới rách mồm tiểu thư cũng không đổi ý.
Tiếp nhận lò sưởi tay Xuân Đào đưa, nàng để ngang ngực, rồi phân phó: “Lát nữa tới viện tổ mẫu, các ngươi không cần vào trong hầu hạ. Xuân Đào, ngươi tự mình đi một chuyến tới tiền viện, nói Lư Bình nửa canh giờ sau chờ ta ở hành lang cạnh núi giả hậu viện, ta có việc cần phân phó hắn.”
“Vâng thưa tiểu thư!” Xuân Đào đáp lời.
Nàng đi được hai bước, tay vẫn nắm chặt lò sưởi mà quay đầu lại nhìn nha đầu đang thu thập rương quần áo, trước mắt vẫn còn tính là trung thành - Xuân Nghiên, nói: “Xuân Nghiên, bảo Thanh Trúc giờ Dậu lại tìm ta.”
Tính thời gian, lúc này nam nhi Bạch gia đã gặp nguy, nhưng…… Nếu ông trời cho nàng cơ hội một lần nữa để làm lại, Bạch Khanh Ngôn vẫn muốn dùng hết toàn lực thử một lần, vạn nhất có thể giữ được ít nhất một người?! Dù sao so với không làm gì cũng tốt hơn!
“Dạ! Nô tì dọn dẹp xong y phục sẽ đi tìm Thẩm cô nương ngay ạ!” Xuân Nghiên sang sảng nói.
Tuyết còn chưa ngưng, nàng dẫm lên tuyết mà bước đi. Nha đầu quét tuyết ở Trường Thọ Viện ở xa nhìn thấy bóng nàng đã nhanh chóng tiến vào viện bẩm báo.
Bạch Khanh Ngôn còn chưa tới bước tới cổng viện, Tưởng ma ma bên người tổ mẫu liền vội vàng ra đón.
“Đại tiểu thư, tuyết còn chưa dừng, sao người lại tới đây?” Tưởng ma ma cầm ô, theo sau là một đoàn nha hoàn nhanh chóng bước tới trước mặt Bạch Khanh Ngôn, động tác tự nhiên mà lấy lò sửa tay mới thay trong tay nha hoàn bên cạnh, đổi với lò sửa tay đã lạnh một nửa của Bạch Khanh Ngôn, tự mình bung dù cho nàng.
Bạch Khanh Ngôn năm đó bị đâm trúng bụng, lại rơi xuống nước, để lại bệnh căn vô cùng sợ hàn khí, từ trên xuống dưới phủ Trấn Quốc công không ai không biết.