Chương 31: Đau Lòng

Ngũ quan Đổng thị cực kỳ mỹ lệ tinh xảo, phong thái cao quý, toàn thân có khí chất của đương gia chủ mẫu không giận tự uy.

Hai tiểu nha đầu bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng hành lễ: “Thưa phu nhân, Đại tiểu thư căn dặn đem những bao cát người dùng để luyện võ lúc nhỏ lấy ra.”

Đổng thị chau mày, lo lắng cho thân thể Bạch Khanh Ngôn, không nói hai lời liền đi đến gian nhà chính.

Xuân Đào vội vàng bước nhanh về phía trước, vén rèm cho Đổng thị.

Đổng thị vào cửa thấy Bạch Khanh Ngôn đang tựa trên gối, sau khi cởϊ áσ choàng, liền cầm l*иg cơm trong tay nha hoàn đi về phía Bạch Khanh Ngôn: “A Khanh mệt mỏi sao?!”

Vừa rồi nói nhiều lời như vậy với Bạch Cẩm Đồng, cả người nàng liền cảm thấy vô cùng kiệt sức.

Nhất là khi nhớ đến thái độ bảo vệ hoàng thất Đại Tấn của Tổ mẫu, trong lòng Bạch Khanh Ngôn càng đau đớn không nguôi, dùng sự hiểu biết của Bạch Khanh Ngôn với tính cách của Tổ mẫu..... Nếu lúc đó nàng thật sự nói ra một chữ phản thôi, sợ là sẽ bị Tổ mẫu nhốt vào từ đường ngay lập tức, vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời.

Ngẩng đầu nhìn mẫu thân, trong lòng Bạch Khanh Ngôn khó nhịn cảm xúc chua xót, suýt nữa không nén nổi nước mắt, hận không thể nhào vào lòng mẫu thân mà khóc lên.

Nàng dằn lại sự khó chịu, vội vàng cười đứng dậy nghênh đón: “Tuyết lớn như vậy, sao nương lại đến đây?”

Sau khi đỡ Đổng thị ngồi xuống nhuyễn tháp, nàng liền ở cạnh mẫu thân nắm lấy tay không chịu buông, vành mắt đỏ hồng: “Nhị muội xuất giá, nương vất vả lâu như vậy, sao lại không dành thời gian nghỉ ngơi?”



“Dạo này bận, nương đều không có thời gian đi thăm A Khanh!” Đổng thị đưa tay vỗ về mái tóc đen nhánh của nữ nhi: “Qua đây, ngồi xuống! Đây là canh gà ác nương tự tay làm cho con đó!”

Nàng gật đầu rồi ngồi xuống ở một bên khác, nhìn Đổng thị tự mình mở hộp cơm lấy ra chén canh đặt trước mặt nàng, dùng muỗng nhỏ nếm một ngụm, buông thõng lông mi dài che khuất ánh mắt đang đỏ bừng.

Thật tốt, nương vẫn ở đây!

Chóp mũi Bạch Khanh Ngôn chua xót, nước mắt rơi vào chén canh, nàng vội vàng cúi đầu thấp hơn chỉ sợ Đổng thị phát hiện ra.

“Sao lại sai nha hoàn trong viện lấy bao cát ra vậy?” Đổng thị nhỏ giọng hỏi.

Bạch Khanh Ngôn cúi đầu không dám ngẩng lên, uống một ngụm canh nói: “Gần đây thân thể con mãi không khỏe lên, cũng là do hai năm nay nằm nhiều trên giường, nên muốn hoạt động một chút.....”

“Muốn luyện tập là chuyện tốt, nhưng ngày đông giá lạnh như vậy, con vẫn nên đừng vội! Chờ xuân về hoa nở rồi luyện tập cũng không muộn!” Đổng thị chau mày khuyên nhủ.

Nữ nhi của bà hồi nhỏ bị Quốc Công gia dạy dỗ, đối đãi như nam nhi, mỗi ngày buộc bao cát đánh quyền, cưỡi ngựa, chịu khổ nhiều không kể.

Trước đây thân thể Bạch Khanh Ngôn khỏe mạnh, Đổng thị đã đau lòng không tả, chứ đừng nói hiện giờ thân thể của Bạch Khanh Ngôn còn chưa khỏe hẳn, làm sao Đổng thị có thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ như hồi nhỏ một lần nữa.

Trong lòng Bạch Khanh Ngôn ấm áp, cười híp mắt ngẩng đầu: “Nương, trong lòng nữ nhi hiểu rõ, sẽ không để bản thân mệt mỏi, huống hồ quấn bao cát luyện chữ ở trong phòng sao lại nhiễm lạnh được.”