Chương 30: Lập Trường

Bạch Cẩm Đồng nghiêm mặt nhìn Bạch Khanh Ngôn: “Trưởng tỷ mời nói.”

“Tổ phụ công cao chấn chủ, làm người lỗi lạc ngay thẳng không biết biến hóa, từ lâu đã không hòa thuận với nịnh thần trong triều, đương kim bệ hạ tin vào lời gièm pha coi Bạch gia như mãnh hổ mà sai khiến sau đó liền muốn diệt trừ! Tình cảnh của Tổ phụ ở Nam Cương lành ít dữ nhiều……”

Lòng bàn tay Bạch Cẩm Đồng căng thẳng, nhìn đôi mắt đỏ ngầu đầy sát ý của Bạch Khanh Ngôn, trong lòng run sợ: “Trưởng tỷ?!”

Yết hầu nàng nhói lên, dùng sức nắm chặt tay Bạch Cẩm Đồng ý bảo Bạch Cẩm Đồng nghe tiếp: “Bảo muội thay tên đổi họ giả nam trang hành tẩu, là bảo toàn cho muội, cũng là giao đường lui của Bạch gia vào tay muội!”

“Phú thương Tiêu Dung Diễn rõ ràng là vương gia Đại Yến, vì sao lại có thể trở thành khách quý của hoàng tử cùng thế gia Đại Tấn Quốc? Tiền tài có thể bảo mệnh…… Có thể thông thiên.”

Bạch Cẩm Đồng vốn chỉ muốn phát huy tài kinh thương của mình, ngay lập tức cảm thấy trọng trách trên vai nặng ngàn cân, có chút khó thở.

Bạch Khanh Ngôn khàn giọng nói: “Trâm anh thế gia Bạch gia ta vốn không thiếu những thứ tiền bạc dung tục đó, cái thiếu chính là đường lui. Bên trong phủ có tổ mẫu, ngoài phủ giao cho muội, với tài trí của muội có thể làm được tới mức nào đó là tạo hóa của muội cũng là tạo hóa Bạch gia ta, trưởng tỷ hy vọng muội biết nặng nhẹ.”

Bạch Cẩm Đồng nắm chặt tay, không còn hăng hái như khi vừa vọt vào Thanh Huy Viện, nhất thời trầm ổn, nàng đứng dậy hành lễ với Bạch Khanh Ngôn: “Trưởng tỷ yên tâm! Cẩm Đồng dùng hết toàn lực.”

Bạch Cẩm Đồng lòng nặng trĩu đi ra từ chỗ Bạch Khanh Ngôn, đại nha hoàn bên người nàng vội tiến lên phủ thêm áo choàng cho nàng, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn dưới chân.



Trưởng tỷ tính tình trầm ổn cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bắn ra mũi tên mà không có đích……

Bạch Cẩm Đồng đứng ngoài Thanh Huy Viện, nhìn rường cột chạm trổ của Trấn Quốc Công phủ, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Chắc do Bạch gia ở Đại Đô Thành nổi danh như gấm hoa rực rỡ, làm nàng hay thậm chí tất cả mọi người trong Bạch phủ đều như mắt mờ phủ sương, nếu không phải Trưởng tỷ chỉ điểm ra, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Trấn Quốc Công phủ lại khiến bệ hạ kiêng kị như vậy.

Xuân Đào tiễn Bạch Cẩm Đồng đi, đang muốn vén rèm vào, liền nhìn thấy hai tiểu nha hoàn ngoài cửa không biết đến từ chỗ nào…… Lấy ra bao cát đã sớm bị ma ma quản sự cất.

Xuân Đào căng thẳng, quay đầu lại nhìn vào điện chính, xách làn váy nhanh chóng bước xuống bậc thang, thấp giọng hỏi: “Làm sao đem được vật này tới đây?”

Từ sau khi Bạch Khanh Ngôn bị thương, mẫu thân Đổng thị sợ nàng nhìn thấy mấy thứ này liền thương tâm nên sai ma ma quản sự Thanh Huy Viện đem mấy thứ này cất đi.

“Đem được thứ gì đến vậy?”

Đổng thị được Tần ma ma đỡ, bước vào cửa chính Thanh Huy Viện.

“Phu nhân!” Xuân Đào vội nhún người hành lễ.