Chương 29: Làm Thương Nhân

“Xuân Nghiên, đừng quên ngươi là nha hoàn của ai, tâm tư nên đặt trên người ai, ta không chấp nhận được hạ nhân thân tại Tào doanh tâm tại Hán*!”

*身在曹营心在汉: [thân tại Tào doanh tâm tại Hán - Tam quốc diễn nghĩa]. Ở đây ý chỉ nha đầu rằng là người của Bạch Khanh Ngôn nhưng tâm chí lại hướng về Lương Vương.

Nói xong Bạch Khanh Ngôn nhấc chân đi vào trong phòng, nếu không vì Xuân Nghiên còn có vài phần tác dụng, nàng đã sớm gọi người đuổi nha đầu đó rồi.

Xuân Đào hung hăng trừng mắt nhìn Xuân Nghiên, bước nhỏ đuổi theo lên trước Bạch Khanh Ngôn vén rèm cho nàng.

Xuân Nghiên quỳ gối trong viện quay đầu lại nhìn bóng dáng Bạch Khanh Ngôn không dám cầu tình, chỉ liên tục lau nước mắt, không rõ tại sao Đại tiểu thư lại nhẫn tâm như thế.

Lương Vương điện hạ đối với Đại tiểu thư một tấm chân tình, hiện giờ hắn đang gặp nguy hiểm, Đại tiểu thư cũng không nghe không hỏi, chẳng lẽ sau khi từ chiến trường về thì lòng dạ cũng thành sắt đá rồi sao?!

Bạch Khanh Ngôn mới vừa dùng cơm trưa xong, Bạch Cẩm Đồng đột nhiên vội vàng tới Thanh Huy Viện, không thèm phủi tuyết trên đầu chui vào phòng Bạch Khanh Ngôn: “Trưởng tỷ!”

Bạch Khanh Ngôn dùng khăn che miệng, phun nước súc miệng vào ống nhổ, nhìn dáng vẻ Bạch Cẩm Đồng hai mắt tỏa sáng không che giấu được niềm vui thì đáy lòng ấm áp, chỉ cảm thấy có thể lại nhìn thấy tam muội còn sống và tươi cười vui vẻ như vậy thật là tốt!

Nàng cười hỏi: “Đã dùng cơm ở chỗ tổ mẫu chưa?”

Bạch Cẩm Đồng cởi bỏ áo choàng đưa cho nha hoàn đuổi theo nàng phía sau, đi đến bên người Bạch Khanh Ngôn nói: “Các ngươi đều ra ngoài trước đi!”

“Xuân Đào, canh gác bên ngoài……” Bạch Khanh Ngôn nghiêng đầu nói với Xuân Đào.



Xuân Đào gật đầu, mang theo một đám nha hoàn rời khỏi nội các.

“Trưởng tỷ!” Bạch Cẩm Đồng ngồi lên ghế bên cạnh Bạch Khanh Ngôn, kích động nắm lấy tay Bạch Khanh Ngôn: “Tổ mẫu đưa cho muội tiền vốn cùng với nhân thủ, cho phép muội nữ giả nam trang ra ngoài làm thương nhân! Tổ mẫu không bức muội gả chồng nữa!”

Trưởng công chúa tính đón tôn tử nuôi dưỡng ở thôn trang quay về, chờ mười lăm tháng giêng mang tỷ muội Bạch gia đến Khánh An tự để lễ Phật.

Đến lúc đó coi như là ở lại cầu phúc vì Đại Tấn Quốc, tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng sẽ nữ phẫn nam trang, thuận thế mà đi.

Bạch Khanh Ngôn cúi đầu, cười thay Bạch Cẩm Đồng chà xát mười đầu ngón tay bị đông lạnh, lại hỏi: “Tổ mẫu có nói cho muội biết nguyên nhân không?”

Bạch Cẩm Đồng vui sướиɠ nói: “Tổ mẫu nói, Bạch gia có mười bảy nhi lang, tương lai sẽ phải phân phủ ra riêng, muội có tài kinh thương, giao phó cho muội làm phong phú một phần gia nghiệp vì huynh trưởng đệ đệ bọn họ!”

“Muội nhìn ra được là tổ mẫu không nói sự thật, nhưng không sao, làm thương nhân cũng là điều muội muốn!”

Bạch Khanh Ngôn rũ mắt xuống, nghĩ đến hôm nay khi tổ mẫu chất vấn nàng có phản tâm hay không, nàng kích động lơ đãng lộ ra sát khí, hốc mắt phiếm hồng, yết hầu không thở được.

Kìm nén nỗi đau trong lòng, rót một chén trà nóng, đẩy tới trước mặt cho Bạch Cẩm Đồng, giương mắt trịnh trọng nói: “Những lời nói hôm nay của tỷ, muội nghe vào tai, nghe xong trong lòng hiểu rõ làm được liền tốt……”

Có một số lời nói, Bạch Khanh Ngôn không thể nói với tổ mẫu, nhưng có thể nói cho Bạch Cẩm Đồng, các nàng đều là nhi nữ Bạch gia, Bạch Khanh Ngôn tin rằng Bạch Cẩm Đồng cũng giống như nàng, sẽ liều chết che chở Bạch gia.