Chương 17: Hắn Phụ Nàng

Người hầu của phủ Trung Dũng Hầu từ trong đám đông phi ngựa đến bên cạnh vị quản sự phụ trách việc đón dâu, thì thầm: “Quản sự, đoàn rước dâu của chúng ta phải thay đổi lộ trình, một nén hương trước Lương Vương điện hạ bị ám sát ở phố Trường An, phủ doãn Kinh Triệu đã phong toả phố Trường An nhằm điều tra kỹ lưỡng, đoàn đón dâu e rằng phải đi một đoạn đường vòng lớn mới có thể hồi phủ!”

Trong lòng vị quản sự vô cùng kinh sợ, nếu không nhờ có trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công đã bày ra chuyện đánh cờ thì dựa theo tính toán họ đã đến sớm nửa canh giờ, e rằng trên đường về sẽ gặp phải việc Lương Vương bị ám sát.

Phủ Trấn Quốc Công đương nhiên cũng biết đến tin tức này, hai vị quản sự của hai nhà gặp mặt nhau để thương lượng, mẫu thân Đổng thị lập tức căn dặn đại nha đầu Thính Trúc báo cho Bạch Khanh Ngôn cho phép đoàn đón dâu lên đường để không bỏ lỡ thời điểm tốt.

“Đại tiểu thư, phu nhân lệnh nô tì đến báo cho người biết quản sự của phủ Trung Dũng Hầu báo rằng đoàn đón dâu phải đi đường vòng, nếu còn trì hoãn…sợ rằng sẽ lỡ mất giờ lành!.”

Vừa nghe nói đi đường vòng, lòng Bạch Khanh Ngôn nhẹ nhõm.

Nàng gật gật đầu, lệnh cho nha hoàn ra ngoài báo cho Bạch Cẩm Trĩ: “Nói với tứ tiểu thư, phủ Trấn Quốc Công có thể thấy được thành ý muốn lấy được nhị tiểu thư của thế tử phủ Trung Dũng Hầu, mong hắn yêu thương trân trọng nhị tiểu thư nhà chúng ta, đừng khiến cho nhị tiểu thư thương tâm! Bàn cờ này…giữ ở đây, đợi đến lúc quay về phủ lại tiếp tục đánh.”

Bạch Cẩm Tú nhìn trưởng tỷ, hai mắt đỏ hoe.

Tiếng pháo vang lên, Tần Lãng ở giữa vòng vây các công tử của Đại Đô Thành lao vào phủ Trấn Quốc Công.

Bạch Khanh Ngôn ôm lấy áo lông chồn đứng ở hành lang nhìn Tần Lãng tay ôm chim nhạn bước vào, cúi đầu hành lễ, bái lạy, kính trà sau đó hân hoan nắm tay tân nương tử đi ra chính sảnh, hướng ra cửa phủ Trấn Quốc Công.

Khoé môi nàng hơi nhếch lên, nàng khẽ quay sang nói với Xuân Đào: “Đi thôi.”



Toàn bộ phủ Trấn Quốc Công tràn ngập không khí vui mừng náo nhiệt, trên mặt Tần Lãng nở nụ cười mãn ý, bắt tay đáp lễ với quan khách đến đỏ tay. Đột nhiên khoé mắt hắn dừng lại ở chỗ rẽ hành lang nơi một bóng dáng mảnh mai vừa lướt ngang qua trong nháy mắt, bước chân hắn dừng lại…sững sờ.

Vốn dĩ người hắn muốn cưới chính là Bạch Khanh Ngôn, lúc nàng cùng phủ Trấn Quốc Công xuất chinh hắn từng đi tiễn nàng.

Hắn vẫn nhớ rõ khi đó, dung mạo Bạch Khanh Ngôn vẫn chưa nở rộ đã tựa như một bức tranh mỹ lệ kinh diễm, trên mình là chiến y cùng áo giáp, tay cầm kiếm, tư thế rất oai hùng.

Hắn cũng từng cho rằng bản thân phải may mắn đến thế nào mới có thể cưới được cô nương như vậy làm nương tử.

Niên thiếu khó tránh những rung động trong lòng, trước lúc đại quân xuất chinh hắn đã đem ngọc bội gia truyền tặng cho Bạch Khanh Ngôn, chắp tay hứa nguyện: “Mong nàng bình an trở về, đừng quên đợi ta, đợi khi nàng trở lại, vì nàng mà đem nhạn làm sính lễ .”

Hiện giờ hắn đã mang nhạn tới cửa, nhưng lại không phải cầu hôn với nàng.

Rốt cuộc, là hắn đã phụ bạc nàng.

“Chúc mừng thế tử!”

Tiếng chúc mừng của quan khách truyền đến làm cho Tần Lãng hoàn hồn trở lại, hắn mỉm cười đáp lễ với bọn họ rồi dẫn theo tân nương bước ra khỏi cửa phủ Trấn Quốc Công.