Chương 17: Chương 9 - 1

Khi sắp đến Quỳnh Hoa Viện, Hồng Cừ mới dám mở miệng hỏi Cố Thanh Trúc: “ Tiểu thư, Bá gia không thích người học y, chuyện này người không thể từ bỏ được sao?”

Cố Thanh Trúc nhìn Hồng Cừ một cái, thanh âm kiên định: “Không thể.”

Hồng Cừ khó hiểu: “ Tại sao?” Tiểu thư tuy rằng gần đây cũng thường xuyên xem y thư, nhưng chưa từng nói là nàng muốn học y. Chuyện này cũng quá bất ngờ đi.

Cố Thanh Trúc sửng sốt trong chốc lát, rồi nàng ném ra một câu làm ai cũng không thể hiểu nổi: “ Bởi vì…… Ta cũng không có cái gì đặc biệt cả.”

Cố Thanh Trúc cũng Hồng Cừ vừa đi vừa nói một hồi liền về tới Quỳnh Hoa Viện. Khi các nàng còn chưa vào tới sân Quỳnh Hoa Viện thì một tiểu nha hoàn đang đứng trong sân, nhìn thấy các nàng liền nhanh chóng chạy vào bên trong. Cố Thanh Trúc vô cùng bực bội nhưng khi nàng vừa bước vào trong viện liền nhìn thấy Lý ma ma từ trên lầu bước xuống. Vừa nhìn thấy Cố Thanh Trúc, Lý ma ma cười cười, bước đến trước mặt nàng nói: “ Tiểu thư, người đã đi đâu vậy? Nô tỳ tìm người cả ngày rồi.”

Cố Thanh Trúc liếc nhìn Lý ma ma, sau đó không chút dấu vết liền nhìn lên căn phòng phía sau lưng Lý ma ma, không chút biểu tình nào hỏi bà ta: “Lý ma ma tìm ta có việc gì?”

“ A, không có chuyện gì quan trọng. Chỉ là phu nhân phái người mang chút điểm tâm đến, nô tỳ nghĩ là tiểu thư sẽ rất thích nên mang đặt trên bàn sách trong thư phòng cho tiểu thư.” Lý ma ma hướng Cố Thanh Trúc phân bua. Nói xong, bà ta nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Thanh Trúc đang nhìn mình nên có chút chột dạ, nên cười ha ha một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Cố Thanh Trúc liền nhanh chóng bước lên lầu, Hồng Cừ cũng đi theo phía sau nàng. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy trên bàn có một hộp thức ăn, , Hồng Cừ mở ra hộp thức ăn ra, nhìn qua một chút, bực bội nói: “Chỉ là một hộp điểm tâm mà thôi, có đáng để Lý ma ma phải đích thân mang lên đây không?”

Cố Thanh Trúc đi vào bên trong phòng thay xiêm y, nàng liếc nhìn tư khố của Thẩm thị, ổ khóa vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị đυ.ng chạm vào, chìa khóa luôn ở trên người nàng nên Lý ma ma không thể mở ra được.

Vừa thay xiêm y, Cố Thanh Trúc vừa suy ngẫm . Còn năm ngày nữa là đến đại thọ của lão phu nhân, trong phủ đều đã sắp xếp ổn thỏa hết, Tần thị sẽ không thiếu tiền đến mức hóa liều, phái Lý ma ma đến tìm cách mở tư khố của nàng. Vậy bà ta vì cái gì mà trong thời điểm này liền muốn vào tư khố của mẫu thân nàng? Bên trong tư khố, ngoài ngân phiếu và trang sức ra, còn thứ gì quan trọng khiến bà ta muốn có cho bằng được vào lúc này sao?

Mẫu thân trước khi lâm chung, cũng không có nói gì với Cố Thanh Trúc, nên nàng hiện tại nghĩ không ra bên trong tư khố có cái gì đặc biệt quan trọng.

Suy nghĩ một hồi, Cố Thanh Trúc sai Hồng Cừ mang hộp điểm tâm đi ra ngoài. Nàng đóng cửa phòng lại, lấy chìa khóa mở tư khố ra. Cố Thanh Trúc nhìn kỹ lưỡng bên trong tư khố, nàng cũng không có phát hiện cái gì ngoài ngân phiếu cùng trang sức. Đang muốn đóng cửa lại, Cố Thanh Trúc liền nhìn thấy bên trong chiếc bình bằng ngọc phỉ thúy có điểm gì rất lạ, nàng nhìn vào trong bình liền nhìn thấy một mảnh giấy được gấp cẩn thận để bên trong.

Cố Thanh Trúc không biết đây là cái gì nên nàng lấy mảnh giấy ra khỏi bình, sau đó đóng cửa tư khố lại. Nàng cầm mảnh giấy đi đến chiếc trường kỹ trong phòng, ngồi xuống, mở mảnh giấy ra xem. Cố Thanh Trúc nhíu chặt mày.



Nàng nhìn thấy cái gì đây?

Đây là một phong hôn thư sao?

Trong phong hôn thư ghi, đích thứ tử Sùng Kính Hầu phủ Hạ Bình Chu hứa hôn cùng Cố gia đích nữ Cố Thanh Trúc. Phía dưới phong thư có chữ ký của hai người, một là Thẩm thị Thẩm Tú Nương, một là Vạn thị Vạn Hương Bình.

Vạn Thị…… Sùng Kính Hầu phu nhân hình như là họ Vạn, khuê danh có phải là Hương Bình hay không thì Cố Thanh Trúc không rõ. Nhưng tên viết trong hôn thư này chính là Cố Thanh Trúc nàng là hoàn toàn không sai.

Kiếp trước, Hạ Bình Chu là cưới Cố Ngọc Dao, tại sao phong hôn thư này là ghi là nàng được hứa hôn với hắn? Có lẽ là Thẩm thị cùng Vạn thị âm thầm giao kết nên không có nhiều người biết đi?

Tại sao lại như vậy?

Sống qua hai đời, Cố Thanh Trúc nhất thời cũng không hiểu được.

Cho nên đây mới chính là lý do khiến cho Tần thị sai Lý ma ma lừa lấy chìa khóa tư khố của nàng sao? Là vì phong hôn thư này sao? Đời trước, Cố Thanh Trúc hoàn toàn không biết chuyện này và Lý ma ma cũng đã thành công lừa được chìa khóa tư khố của nàng, Tần thị lấy được chìa khóa, liền sai người làm một chiếc giống y như vậy, nên Tần thị mới âm thầm trộm gần hết đồ trong tư khố cùng phong hôn thư này.

Cho nên, người có hôn ước cùng Hạ gia chính là Cố Thanh Trúc nàng. Nhưng đời trước, người được gả vào Sùng Kính Hầu phủ lại là Cố Ngọc Dao. Việc này không có ai nói với Cố Thanh Trúc nên nàng đương nhiên là không biết, mà Tần thị sau đó liền bức hôn nàng, ép nàng gả cho một tên ngốc tử, buộc nàng phải để lại của hồi môn của Thẩm thị. Cố Thanh Trúc bị ép buộc, bất đắc dĩ phải hạ quyết tâm tự làm chủ hôn nhân của mình.

Mà nàng đối với Kỳ Huyên là một mảnh tình thâm, cho nên Cố Thanh Trúc mới quyết định đem cuộc đời nàng gửi gấm cho Kỳ Huyên. Lúc ấy nàng cho rằng, hôn nhân chính là một canh bạc, nếu đã là như vậy tại sao lại không đặt cược vào người mà mình yêu thương?

Nhưng Cố Thanh Trúc nào có biết, chuyện này ngay từ đầu đã là một quyết định sai lầm.

Mà tại sao vào lúc này, Tần thị lại sai Lý ma ma liều mạo hiểm lấy cho cho bằng được hôn thư này? Là sao nàng phát hiện ra hôn thư này sao? Nhưng năm nay, Cố Thanh Trúc mới mười ba tuổi, cho dù nàng có phát hiện ra hôn thư này nàng cũng không thể ép buộc Hạ gia cưới nàng ngay được. Trừ phi, Hạ gia hỏi đến hôn thư nên Tần thị mới gấp gáp như vậy.

Thì ra, đây mới là nguyên nhân khiến cho Tần thị hạ mình rước nàng về Cố phủ. Lúc đầu, Cố Thanh Trúc tưởng bà ta chỉ vì tiền mà thôi. Xem ra, nàng đã quá coi thường Tần thị rồi. Nữ nhân này không chỉ muốn cướp tiền mà còn muốn cướp hết mọi thứ thuộc về Cố Thanh Trúc. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, bà ta có muốn đem Cố Thanh Trúc nàng bán đi, ép nàng gả cho một tên đầu óc không được bình thường. Tần thị quả thật độc ác hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Kiếp trước, nàng đối với bà ta thật sự quá nhân từ rồi.