Chương 14: Chương 7 - 2

Cố Thanh Trúc nhìn nàng ta, hơi mỉm cười: " Nếu nhớ ta, tại sao ngươi không đi thôn trang thăm ta?"

Cố Ngọc Dao chột dạ rũ mắt nhìn xuống, không dám nói thêm lời nào nữa. Nàng ta cùng Tần thị rất giống nhau, rất tri thư đạt lý, tuổi còn nhỏ nhưng tài năng của nàng ta đã truyền khắp kinh thành, trong giới quý tộc nàng ta có danh xưng là tiểu tài nữ. Đời trước, nàng ta gả cho đích thứ tử của Sùng Kính Hầu phủ Hạ Bình Chu, do Võ An Hầu cùng Sùng Kính Hầu không thân cho lắm, nên Cố Thanh Trúc cũng không biết tình cảm phu thê của họ như thế nào.

" Hiên giờ thì tốt rồi, Thanh Trúc đã trở lại, tỷ muội lại có thể thường xuyên gặp nhau rồi." Tam phòng Võ thị liền mở miệng giải vây cho Cố Ngọc Dao, mọi người cũng cười cười, đề tài này cũng liền cho qua.

Có một ma ma đi vào truyền lời, đại công tử cùng nhị công tử nghe nói đại tiểu thư đã trở về, hiên đang ở chổ lão phu nhân nên cố ý đến gặp mặt.

Đại công tử là thứ trưởng tử Cố Hành Chi do Tần thị sinh ra, hiện là đích trưởng tử của Bá phủ, địa vị của hắn tăng lên như thuyền gặp nước. Ngược lại, đích tử Cố Thanh Học do Thẩm thị sinh ra thì lại trở thành đích thứ tử.

Trong Cố gia, Cố Thanh Trúc có thể không quan tâm đến bất kỳ ai, nhưng thân đệ đệ cũng nàng thì Cố Thanh Trúc không thế không quan tâm được.

Hai thiếu niên từ bên ngoài tiến vào. Bên trái là Cố Hành Chi, hắn một thân phong độ trí thức, hào hoa phong nhã, xuyên một bộ xiêm y màu trắng rất hào hoa phong nhã, bên ngoài hắn được xưng danh là tố ngọc công tử, giơ tay nhấc chân đều có khí chất của một công tử nhà quan. Trái với hắn, Cố Thanh Học có vẻ bất cần đời, xuyên xiêm y màu nâu đơn bạc, nếu dung mạo hắn không quá tệ thì bộ xiêm y này cũng ngại để hắn xuyên, người lúc nào cũng cong lưng cúi đầu, tướng đi xiêu vẹo, hai bàn tay không ngừng cử động, một lúc hắn liền sờ tay áo, một lúc hắn lại nắm vạt áo, tóm lại thần hồn thất đảo.

Sau khi Cố Thanh Học hướng Trần thị hành lễ xong, hắn xoay qua nói với Cố Thanh Trúc một hai câu cho qua chuyện, hắn không thích quá thích vị tỷ tỷ này, hắn chỉ hỏi nàng ở thôn trang như thế nào, xong lại lui ra phía sau Cố Hành Chi.

Trái ngược lại, Cố Hành Chi lại ân cần hỏi han, quan tâm lo lắng ra dáng một vị huynh trưởng. Về ngoại hình, cách đối nhân xử thế, Cố Thanh Học không thể so sánh được với Cố Hành Chi. Nhưng về nhân cách, Cố Thanh Trúc khẳng định, đệ đệ của nàng hơn hẳn Cố Hành Chi.

Năm đó, Cố Hành Chi cùng qua lại với một cô nương có gia cảnh bần hàn, làm người ta mang thai, nhưng lại kiên quyết phủ nhận. Sau đó hắn thành thân với tiểu thư của nhà Công Bộ thị lang. Cô nương kia chịu không nổi đả kích, vào lúc đêm khuya vắng vẻ đã treo cổ tử vẫn trước đại môn Trung Bình Bá phủ, một thi hai mệnh.



Từ lúc Cố Thanh Trúc hồi phủ, trừ Cố Tri Viễn, nàng đã gặp mặt hết tất cả mọi người. Trần thị lưu Cố Thanh Trúc lại Tùng Hạc viên dùng bữa. Sau đó, Cố Thanh Trúc mới trở về Quỳnh Hoa viện, Hồng Cừ giúp nàng kiểm kê lại xiêm y cùng trang sức, phát hiện hình như thiếu đi một ít.

Đứng tại cửa sổ lầu hai, Cố Thanh Trúc lấy một sợi dây chuyền đang đeo trên cổ nàng ra xem, phía dưới sợi dây chuyền là một chiếc chìa khóa bằng vàng. Thẩm thị trước khi qua đời đã giao chìa khóa này cho nàng, Cố Thanh Trúc vẫn luôn giữ chặt bên người kể cả khi ăn, ngủ, tắm rửa cũng không có gở xuống.

Hồng Cừ đang sắp xếp chăn giường cho Cố Thanh Trúc, nhìn thấy nàng lấy dây chuyền ra xem, liền bước đến nhắc nhở:" Tiểu thư, người mau cất đi, đây là phu nhân để lại cho người, tuyệt đối không thể để người khác thấy được."

Cố Thanh Trúc để chìa khóa lại vào trong áo, hỏi Hồng Cừ:" Ai sẽ lấy?"

Hồng Cừ không nói gì, chỉ cúi đầu, hất hất cằm xuống phía dưới. Phía dưới là Lý ma ma đang mang tay nải vừa mới đi ngang ngay qua, ám chỉ quá rỏ ràng.

Thừa lúc Hồng Cừ cùng các nha hoàn dọn dẹp Quỳnh Hoa viện, Cố Thanh Trúc bước vào phòng ngủ của nàng. Bên trong có một cái tủ cao bằng đầu người, đây chính là tư khố của Thẩm thị, từ khi Thẩm thị mất đến giờ, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trúc bước đến nơi này. Trước khi bị đưa đến thôn trang, Cố Thanh Trúc vẫn không dám mở chiếc tủ này ra, hiện tại nàng đã trọng sinh trở về cũng nên mở ra xem một chút để hồi tưởng lại một chút tình hình của năm đó.

Cửa tử từ từ mở ra, trong tủ có không ít bảo vật cùng trang sức, và rất nhiều ngân phiếu, mỗi tờ ngân phiếu trị giá thấp nhất cũng phải tới mươi lượng, hai sấp ngân phiếu này ước chừng khoãng ba bốn vạn lượng đi, hơn nữa những trang sức, bảo vật bằng ngọc, nạm vàng ước chừng khoãng hai mươi vạn lượng. Tuy rằng số đồ này không làm gì so với của hồi môn năm đó của Thẩm thị, nhưng đây cũng không phải là một con số nhỏ.

Kiếp trước, khi Cố Thanh Trúc mở tư khố ra, nàng không hề chỉ thấy ngân phiếu cùng một số lớn bảo vật, nàng chỉ thấy một số trang sức và bảo vật có khắc tên của Thẩm thị là còn lưu lại. Những thứ này đã rơi vào tay ai? Hiện tại, Cố Thanh Trúc đã biết quá rõ ràng.

Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Trúc sai Hồng Cừ mang một hộp thức ăn cùng nàng đi đến An Thường viện của Cố Thanh Học. Cố Thanh Học vẫn chưa thức dậy, nàng hỏi nha hoàn của hắn thì được biết đêm qua hắn đi bắt dế quá khuya nên mới ngủ không được bao lâu. Cố Thanh Trúc cũng không sai người vào đánh thức hắn, nàng để lại hộp thức ăn rồi cùng Hồng Cù nhanh chóng rời đi.

Băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày, nàng có nói một trăm câu cũng không bằng Cố Thanh Học tự mình trãi qua một lần. Nên đời này, Cố Thanh Trúc sẽ đổi phương pháp thức tỉnh hắn, để cho hắn tự mình sa chân vào hắn sẽ tự biết được ai mới thật sự là người thương yêu và lo lắng cho hắn.