Chương 13: Chương 7 - 1

Quả nhiên, Cố Thanh Trúc vừa dứt lời thì sắc mặt của những đã đứng chờ nàng gần nữa canh giờ kia kinh hỉ không thôi.

Đại tiểu thư cũng quá hào phóng rồi, vừa trở về liền thưởng cho hạ nhân mỗi người hai lượng bạc. Phải biết rằng trong Bá phủ, nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên cạnh chủ tử mỗi tháng có tám trăm văn tiền tiêu vặt, hai lượng bạc là bằng ba tháng tiền tiêu vặt của nhất đẳng nha hoàn. Còn gác cổng và sai vặt mỗi tháng chỉ có một hai trăm văn tiền, hai lượng chính là một năm tiền tiêu vặt của gác cổng và sai vặt.

Hôm nay, bọn họ may mắn khi ra nghênh đón đại tiểu thư a.

Đám hạ nhân một bên châu đầu ghé tai bàn tán, mặt mày hớn hở, vui mừng ra mặt, ngay cả những nha hoàn do Vương tẩu dẫn đầu cũng không nhịn được nhảy nhót vui mừng, cho đến khi Vương tẩu đưa cặp mát hình viên đạn liếc sang thì các nàng mới không bàn tán nữa.

Ngay lúc Tần thị từ trên xe ngựa bước xuống, trùng hợp nghe hết những lời Cố Thanh Trúc vừa nói, mỗi người hai lượng bạc, hôm nay ra cửa nghênh đón nàng có hơn một trăm người a. Tần thị hôm nay vì muốn lập uy với Cố Thanh Trúc, cho nên mới sai tâm phúc đi tập hợp tất cảbmoij người trong phủ lại, nghĩ sẽ cho Cố Thanh Trúc biết được chút mùi vị đau khổ. Bà ta phải cho Cố Thanh Trúc trong Bá phủ này a mới là người nắm quyền, nhưng không ngờ, chỉ một câu nói của Cố Thanh Trúc đã làm cho mọi mưu kế mà bà ta cố dàn dựng đều tan tành trong phút chốc.

Đừng nói hạ nhân trong phủ sẽ vì việc ra đón nàng mà sinh khí đối với Cố Thanh Trúc, nói không chừng sau này trên dưới trong phủ có xem Cố Thanh Trúc như một vị thần mà đem ra thờ phụng.

Vừa vung tay một cái đã tiêu hết hơn mấy trăm lượng bạc, nghĩ đến một năm vừa qua mình chắt mót từng đồng bạc lẻ, Tần thị hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vị đại tiểu thư này quả thật có lắm tiền của.

Cố Thanh Trúc dựa theo trí nhớ còn sót lại của nàng đi về viện của nàng. Cố Thanh Trúc rời khỏi Trung Bình Bá phủ rất sớm, kể từ khi gả vào An Võ Hầu phủ, trừ bỏ ngày thứ ba lại mặt, Cố Thanh Trúc đã có hơn hai mươi năm không đặt chân vào Trung Bình Bá phủ, nên ấn tượng của nàng về Cố phủ thật sự không nhiều.

Cố gia có việc thì đi đến Võ An Hầu phủ tìm nàng, tâm tình tốt thì Cố Thanh Trúc đưa tay giúp một hai cái, còn không thích thì nàng cũng không ra tay trợ giúp. Không nghĩ tới, đi tới đi lui nàng sẽ lại quay về Trung Bình Bá phủ này.

Bá phủ tuy không lớn, nhưng cũng vừa đủ để xếp cho mỗi người một viện, chỉ có khác là viện thì có bố trí hoa viên, viện thì lại không có.

Viện của Cố Thanh Trúc là Quỳnh Hoa viện, nằm song song với viện của chủ mẫu chỉ cách nhau một hòn giả sơn và một hồ thủyvtaj. Quỳnh Hoa Viện là năm đó Thẩm thị bỏ ra một số bạc rất lớn để xây lên cho Cố Thanh Trúc. Vì Cố Thanh Trúc không thích nơi ẩm thấp nên Thẩm thị liền xây một tòa viện hai tầng cho nàng. Khuê phòng của nàng nằm ở lầu hai, cửa sổ ở phía nam có thể nhìn thấy hoa viên, cửa sổ phía bắc có thể thấy hàng cây xanh um tươi tốt ở ngoài phủ, cùng cửa thành Trường An.

Khi Cố Thanh Trúc còn ở tại Quỳnh Hoa viện, trong hoa viên có không ít kỳ hoa dị thảo, tất cả đều là do Thẩm thị vì nàng mà bỏ không ít tiền của sai người đi tìm kiếm về. Chỉ là một năm qua nàng không có ở Trung Bình Bá phủ thì hoa cỏ đã khô héo hết, có một số chậu hoa thì không biết đã lưu lạc nơi nào.



Hông Cừ cũng rất vất vả mới phát hết bạc thưởng cho tất cả mọi người. Tất cả mọi người luôn miệng khen Cố Thanh Trúc hào phóng. Hồng Cừ đi vào Quỳnh Hoa viện, nhìn thấy Cố Thanh Trúc đi đi lại lại trong viện, xiêm y vẫn còn chưa thay, Hồng Cừ bước lại, chậm rãi nói với Cố Thanh Trúc:" Tiểu thư, người mau thay xiêm y đi, từ lúc trở về đến giờ, chúng ta còn chưa đến viện của lão phu nhân thỉnh an nữa."

Trước khi Cố Thanh Trúc trở về, Tần thị đã cho người quét dọn lại Quỳnh Hoa viện. Tần thị mặc dù hận Cố Thanh Trúc đến tận xương tủy nhưng ngoài mặt làm sao để cho người khác nhìn thấy được bà ta bạc đãi Cố Thanh Trúc được.

Cố Thanh Trúc sau khi cáo từ bà ta, liền trở về nơi này. Hồng Cừ cũng không cần phải thu dọn lại Quỳnh Hoa viện liền nhanh chóng lấy xiêm y, hầu hạ Cố Thanh Trúc thay xiêm y. Trong khuê phòng của Cố Thanh Trúc, có một chiếc gương Tây Dương rất lớn, nàng từ nhỏ đã rất đáng yêu xinh đẹp nên Thẩm thị liền cho người đặt mua một chiếc gương to và cao hơn một người lớn, để Cố Thanh Trúc lúc nào cũng ngắm được hình dáng nàng trong gương.

Lúc ở thôn trang, Cố Thanh Trúc không có nhiều cảm nhận về Thẩm thị nhưng khi về đến Cố gia rồi hình bóng của Thẩm thị tràn ngập trong đầu của Cố Thanh Trúc. Mặc dù, Thẩm thị đã rời xa Cố Thanh Trúc hơn hai mươi năm nhưng khi nhìn thấy mọi thứ từ vật dụng đến bài trí trong phòng, mọi nơi mọi chổ đều là Thẩm thị đích thân mình vì ái nữ mà sắp đặt, thử hỏi Cố Thanh Trúc làm sao mà không cảm động cho được.

Trong Cố gia, trừ bỏ mẫu thân nàng Thẩm thị, người Cố Thanh Trúc thương yêu nhật chính là tổ mẫu của nàng Trần thị.

Cố Thanh Trúc mặc bộ xiêm y màu tím, có thêu một đóa hoa lan, tóc búi đơn giản, nàng cùng Bạch Cầm đi đến Tùng Hạc viện thỉnh an Trần thị. Phụ thân nàng tuy là một nam nhân hồ đồ nhưng lại cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân mình, Tùng Hạc viện là viện trang trọng và lớn nhất Bá phủ. Có đình hóng gió, hồ nước, trong hồ có trồng rất nhiều sen. Đến mùa hạ, khi hoa sen nở rộ, Trần thị sai người hái hoa sen làm bánh, mang đến cho mọi người trong phủ. Hương sen thoang thoảng khiến Cố Thanh Trúc hoài niệm trong lòng.

Hôm nay, viện của Trần thị thật sự rất náo nhiệt, nhị thẩm cùng tam thẩm của Cố Thanh Trúc ngồi bên Trần thị vui vẻ trò chuyện, Cố Ngọc Dao cùng tam phòng tiểu thư Cố Kiều cung rôm rả chuyện trò, ấu tử tam phòng và Cố Ninh Chi năm nay mới năm tuổi đang chạy giỡn ầm ỉ trong viện.

Thấy bóng dáng Cố Thanh Trúc vừa xuất hiện trước cửa, mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương da trắng hơn tuyết, gương mặt như họa, đôi mắt đen long lanh ngời sáng, ngũ quan cân đối, quả thật là một tiểu mỹ nhân, thân hình cao gầy, một cái đưa tay nhấc chân đều rất có khí chất, phong độ.

Phong thái của Cố Thanh Trúc có thể nói đến ma ma dạy nghi lễ trong cung cũng không thể bắt bẻ được. Kể từ khi gả vào Võ An Hầu phủ, bất luận Cố Thanh Trúc có cố gắng thế nào thì Kỳ Huyên vẫn không thích nàng, Cố Thanh Trúc cho rằng vì nàng không có phong phạm của tiểu thư khuê các nên nàng đã cố gắng học tập hơn một năm mới có được phong thái như vậy.

Trần thị tựa hồ rất kích động, vươn đôi tay gầy run run hướng Cố Thanh Trúc nói:" Hảo hài tử, mau đến đây, để tổ mẫu nhìn ngươi một chút." Trần thị tay chân đã không còn linh hoạt nữa, bình thường bà chỉ ngồi một chổ tiếp chuyện với mọi người.

Cố Ngọc Dao nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng tuy xiêm y đơn giản nhưng không có làm giảm vẻ yêu kiều của nàng, Cố Ngọc Dao thấy chua xót trong lòng nhưng ngoài mặt không thể không làm ra dáng vẻ tỷ muội thâm tình, hướng Cố Thanh Trúc nói:" “Đại tỷ, ngươi cuối cùng đã trở lại, những ngày ngươi không ở trong phủ, ta thật nhớ ngươi không biết bao nhiêu mà kể cho hết được."