Chương 10: Chương 5 - 2

Nếu hắn đã trọng sinh vào năm mười bảy tuổi thì có nghĩa là hắn chưa từng gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Cố Thanh Trúc. Nếu tính ra thì năm nay nàng mới được mười ba tuổi, năm nàng mười bảy tuổi liền gả cho hắn. Từ đây đến lúc thành thân còn những bốn năm…. Ngộ ra điều này, Kỳ Huyên nhịn không được liền nở một nụ cười.

Lý Mậu Trinh nhìn thế tử nhà mình khóc rồi lại cười, hắn ta không biết Kỳ Huyên bị làm sao? Lý Mậu Trinh lại cho rằng thế tử lâm vào tình cảnh nghiêm trọng này nên bị dọa sợ mà ra nông nổi vậy. Đang muốn an ủi, lại thấy ý cười trên mặt Kỳ Huyên lại càng nồng đậm hơn. Bộ dáng điên điên khùng khùng của Kỳ Huyên làm Lý Mậu Trinh không thể mặc kệ hắn được. Lý Mậu Trinh liền muốn kéo tay Kỳ Huyên một cái, muốn làm hắn bình tỉnh lại. Ai ngờ, Lý Mậu Trinh chưa kịp xoay người thì đã bị Kỳ Huyên ôm chặt lấy, không chỉ có ôm mà Kỳ Huyên cao hứng vỗ vỗ vào lưng hắn ta mấy cái, mở miệng nói: “ Tốt, tốt… thật quá tốt. Ha ha ha ha.”

Lý Mậu Trinh không biết phải làm sao. Kỳ Huyên sau khi buông hắn ra, liền đột ngột đứng lên, nhanh đến nổi những bông tuyết cùng băng đọng trên người hắn rơi xuống hết cả, đem chén canh gà cầm trong tay một hơi uống hết. Tinh thần sảng khoái, ý chí chiến đấu sôi sục, Kỳ Huyên liền đi xung quanh thăm dò tình hình.

Nhìn thế tử thay đổi liên tục như vậy, Lý Mậu Trinh đầu óc choáng váng. Không biết thế tử có phải là bị trúng tà hay không?

Sau khi Lý ma ma bị Cố Thanh Trúc đuổi đi liền không có cơ hội để nói chuyện cùng với Cố Thanh Trúc nữa. Cho dù có gặp được nàng, Lý ma ma có nói gì đi chăng nữa thì Cố Thanh Trúc đều chỉ trả lời một vài tiếng cho có lệ hoặc không nói gì cả. Lý ma ma thật không có biện pháp nào khác nhưng người kia lại không ngừng thúc giục, bà ta không có cách nào để giao phó nên lúc nào cũng đâm ra lo lắng, không biết phải làm như thế nào.

So với Lý ma ma luôn bất an, thì Cố Thanh Trúc lại rất thanh thản, bình yên.

Hôm nay, xe ngựa của Cố gia lại đến, trong trí nhớ của nàng thì lần gặp mặt đến sớm hơn tháng so với kiếp trước. Đây cũng là điều mà nàng đã sớm dự đoán được. Nàng đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn chiếc xe ngựa mang cờ hiệu có thêu bốn chữ Trung Bình Bá phủ dừng lại trước thôn trang, có hai nha hoàn cùng bốn ma ma bước xuống.

Hồng Cừ vội chạy đến báo cho nàng biết, nàng ta không giấu được nổi vui mừng nói với Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, người trong phủ đến, muốn đón tiểu thư hồi phủ.”

Cố Thanh Trúc dựa vào khung cửa sổ, không có bất kỳ phản ứng nào tiếp tục xem y thư. Sau khi xem xong kinh thành phủ chí, Cố Thanh Trúc lại bắt đầu xem y thư, Hồng Cừ thấy nàng bất động thanh sắc, liền có chút không hiểu ý tứ của Cố Thanh Trúc nên vội hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư giống như là không cao hứng sao? Người không muốn hồi phủ sao?”



“ Vẫn chưa nghĩ sẽ về.” Cố Thanh Trúc không giấu giếm nói rỏ suy nghĩ của mình vơi Hồng Cừ.

Hồng Cừ cả kinh, nét mặt lộ ra vẻ khó xử: “Tiểu thư……”

Cố Thanh Trúc khép y thư lại, đặt sách lên bàn, bước đến trước mặt Hồng Cừ bất đắc dĩ thở dài: “Không muốn cũng vô dụng, sẽ đến lúc cũng phải hồi phủ.”

Nói xong, liền lướt qua người Hồng Cừ, đi xuống dưới nhà. Hồng Cừ nhìn bóng dáng gầy gò của Cố Thanh Trúc, trong lòng có chút phiền muộn, Hồng Cừ nhớ rất rỏ trước đây tiểu thư luôn trông ngóng được về Cố phủ, khi có gia nhân từ Cố phủ tới nàng luôn hỏi khi nàng Cố gia sẽ đón nàng về? Nhưng hiện tại, tiểu thư lại có vẻ như không muốn về?

Trong phòng khách, Cố Thanh Trúc chú tâm uống trà, các nha hoàn, bà tử phụng lệnh đi đón nàng về không ngừng nói tốt cho Tần thị: “ Từ sau khi đại tiểu thư đến thôn trang dưỡng bệnh, Bá phủ càng quạnh quẽ hơn, lão gia cùng phu nhân thường xuyên nhắc tới đại tiểu thư, luôn hỏi chúng nô tỳ về bệnh tình của đại tiểu thư như thế nào? Thân thể có khỏe hơn chút nào không? Phu nhân bởi vì bệnh tình của đại tiểu thư mà ăn không ngon ngủ không yên, cả người nàng đều gầy ốm đi rất nhiều. Phu nhân có thường xuyên tới Phật đường cầu phúc cho đại tiểu thư, cầu Bồ Tát phù hộ cho đại tiểu thư mau chóng khỏe mạnh. Chúng nô tỳ không làm gì được cả, chỉ biết lo lắng cho phu nhân cùng đại tiểu thư mà thôi. Khi nghe báo lại, sức khỏe đại thư đã hoàn toàn khôi phục, phu nhân liền một chút cũng không chậm trễ, phái nô tỳ cùng Song nhi tỷ tỷ còn có bốn vị ma ma đi đón đại tiểu thư hồi phủ.”

Nha hoàn dẻo miệng này là Thúy Châu, là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Tần thị, dung mạo thanh tú, thanh âm cũng dễ nghe giống như chim hoàng oanh đang hót. Người bình thường cùng nàng ta nói chuyện, nghe được âm thanh mềm mại của nàng ta đều sẽ khách khí với nàng ta một vài phần. Thúy Châu cũng vì đều này mà lấy làm hãnh diện.

Hôm nay, nàng ta nói nhiều lời chân thành như vậy đoan chắc đại tiểu thư nghe xong trong lòng sẽ rất cao hứng, Cố Thanh Trúc cao hứng thì có thể sẽ thưởng cho nàng ta chút bạc mà lần này nàng ta lại mang tin tốt lành đến cho đại tiểu thư, nên phần thưởng này Thúy Châu tin chắc sẽ không thể không có đi. Nhưng Thúy Châu nói xong đã một lúc lâu, chờ mãi cũng không thấy Cố Thanh Trúc trả lời lại.

Cố Thanh Trúc chỉ chăm chút uống trà, đôi mắt khép hờ, lông mi thon dài và đen giống như cánh hoa rẻ quạt. Không có một chút gì thể hiện rằng nàng muốn hồi phủ.

Lý ma ma ở một bên sốt ruột nhìn, đại tiểu thư không cho bà ta mặt mũi thì liền không tính đi. Nhưng nhan hoàn bên người của phu nhân, nàng cũng không để vào mắt. Mấy nha hoàn, bà tử trừng mắt nhìn Lý ma ma một cái làm bà ta thật khổ không nói nên lời.