Chương 6: Tuyệt Thế Mỹ Nam

Cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, mấy người phụ nhân lúc trước bị Tô Lương Thiển đuổi đi bước vào: “Mời tiểu thư tắm rửa chải đầu.”

Tô Lương Thiển gỡ mũ che mặt trên đầu xuống, dưới ánh mắt của mọi người, để lộ ra khuôn mặt đầy mụn đỏ của mình. Nàng hướng mắt nhìn Phục Linh, Phục Linh hiểu ý, cũng gỡ mũ trên đầu xuống, mặt của nàng ấy giống hệt với mặt của Tô Lương Thiển, đều là những chấm mụn đỏ nhỏ: “Tiểu thư nhà ta bị bệnh hủi, ta cũng bị lây bệnh.”

Hai chữ bệnh hủi vừa dứt, những người phụ nhân kia giống như gặp quỷ, chạy nhanh đến mức không gì nhanh bằng.

Một nén nhang sau cũng không thấy có người nào trở lại.

Tiếng kêu cứu như có như không từ phía trước truyền đến, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ hơn.

“Tiểu thư!” Quế ma ma tưởng rằng là La Tri Văn, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ.

Tô Lương Thiển cẩn thận nói: “Các ngươi ở đây đi, ta đi đến phía trước tìm hiểu xem có chuyện gì.”

Tô Lương Thiển không để ý hai người Quế ma ma và Phục Linh lo lắng phản đối, vẫn bước ra khỏi cửa. Nàng chinh chiến nhiều năm, cực kỳ nhạy bén, thân hình cũng càng nhanh nhẹn nên nhanh chóng tránh né được mọi người, rồi đi đến phía trước.

Là một đám người áo đen, ai cũng võ công cao cường, lúc bọn cướp kia đối mặt với bọn hắn thì giống như thỏ đυ.ng phải thợ săn, hoàn toàn không có sức đánh trả.

Mặc dù những người này huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng mà từng chiêu tàn nhẫn chí mạng, gϊếŧ người cũng giống như gϊếŧ gà, tràn đầy sự coi thường sinh mạng, toàn thân toát ra sự tàn bạo, không giống binh sĩ mà càng giống như tử sĩ được huấn luyện để chấp hành nhiệm vụ bí mật hơn.

Không phải người của La Tri Văn, vậy bọn họ là ai? Hẳn không phải là do Tiêu Yến sắp xếp, chuyện này hoàn toàn trái ngược với kế hoạch của bà ta.

Nếu phải rơi vào tay đám người này, vậy thì thật sự sẽ là lành ít dữ nhiều.

Tô Lương Thiển không còn tâm tư để suy tính nhiều như vậy, quay người trở lại phòng nhỏ ở hậu viện. Quế ma ma với Phục Linh thấy nàng trở về, vội vàng nghênh đón.

“Tiểu thư, thế nào rồi?”



Tô Lương Thiển không nhìn bọn họ, chạy thẳng đến giường lớn, vừa đi vừa nói: “Đừng hỏi gì cả, ta nói như thế nào thì các ngươi làm như thế đó, Phục Linh, cầm nước trà, Quế ma ma, mở cửa sau ra, chúng ta nhảy qua cửa sổ rời khỏi nơi này.”

Khoảng thời gian gần đây, Quế ma ma với Phục Linh đều quen thuộc với dáng vẻ bình tĩnh ung dung của Tô Lương Thiển, ngay cả bị cướp cũng bình tĩnh tự nhiên, lần này lại thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, ý thức được tình thế đang nghiêm trọng, không hỏi thêm một chữ nào, chỉ làm theo dặn dò của Tô Lương Thiển.

Mấy người dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói những món đồ tốt rồi rời khỏi phòng, đi qua cây cầu nhỏ phía trên hồ nước trải đầy cỏ đến phía sau núi.

Ở kiếp trước, Thẩm Trác Bạch ổn định chiến loạn ở vùng biên giới trở về đế kinh, biết được nàng gặp phải cảnh ngộ như thế nên một lòng muốn vì nàng báo thù, dưới lời khuyên của Dạ Phó Minh, nàng theo cùng đến. Khi đó trại Tiêu Phong đã nhà không lầu trống, chẳng qua nàng lại bất ngờ phát hiện phía sau trại Tiêu Phong có một sơn động có thể dùng làm chỗ ẩn nấp, hướng thông với lối ra chính là một đường nhỏ đi ra cửa trước sơn trại giữa sườn núi, vừa có thể ẩn náu, lại có thể chạy trốn.

Tô Lương Thiển cầm đồ đi ở phía trước, mục tiêu rõ ràng, Phục Linh đi theo sau lưng đỡ Quế ma ma, hai người sớm đã hoang mang lo sợ, nhưng thấy bóng lưng kiên định của Tô Lương Thiển thì chợt cảm thấy lòng yên ổn, cũng có phương hướng hơn.

Bên ngoài sơn động, vẫn là những lùm cỏ dại như trước, che lắp hoàn toàn cửa hang, nhưng so sánh với kiếp trước thì cũng không tính là rậm rạp lắm.

Quế ma ma với Phục Linh nhìn Tô Lương Thiển đẩy bụi cỏ ra, phía sau lộ dần cửa hang hẹp và cao, khó nén được vẻ khϊếp sợ. Tô Lương Thiển cũng không giải thích gì, thoáng nhìn hai người phía sau lưng rồi trực tiếp chui vào. Quế ma ma đi theo phía sau nàng, Phục Linh thì ở vị trí cuối cùng của ba người.

Cửa hang tuy cao nhưng lại hẹp, nếu nghiêng người lách vào tối đa cũng chỉ có thể ba người qua được. Màn đêm tối sâu, sơn động vốn nên tối đen, lại tản ra ánh sáng ấm áp vừa dịu dàng vừa sáng tỏ, không rách nát hoang phế như trong tưởng tượng, trong động rộng rãi được dọn dẹp ngay ngắn sạch sẽ.

Tô Lương Thiển nhíu mày liếc nhìn một vòng, chỗ lối ra của sơn động có một nam tử tựa lưng vào núi đá.

Dưới người hắn được trải gấm mềm sạch sẽ thoải mái, vách đá dựa lưng, cũng dùng gấm cùng màu bao quanh, hắn nhắm mắt nằm lẳng lặng, hình như đã ngủ rồi.

Tô Lương Thiển nhìn chằm chằm vào hắn.

Hoàng thất có rất nhiều mỹ nam, những người bên cạnh Tô Lương Thiển cũng đều là nam tử tướng mạo không tầm thường, Dạ Phó Minh thì có một cái mã đủ để để có thể mê hoặc nữ nhân, Thẩm Trác Bạch cũng thế, còn có các loại mỹ nam dị vực nổi danh nữa, Tô Lương Thiển thấy quá nhiều rồi. Nhưng nam nhân dáng vẻ đẹp như thế này thì thật sự cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua, làm cho người ta không thể rời mắt.

Bên cạnh hắn còn có hai người, một thiếu niên mặc áo đen ôm kiếm, một người khác thì mặc xiêm áo dài màu xanh sáng, thần sắc hai người đều có chút nghiêm túc, lúc nhìn về phía nàng thì tràn đầy sự cảnh giác đề phòng, Tô Lương Thiển nhạy cảm nhận ra sát ý của bọn họ.



Trong đầu nàng hiện ra đám người áo đen giết người như đi săn thú kia, trực giác cảm thấy bọn họ có liên quan đến mấy người này.

Vốn dĩ tình trạng của Quế ma ma cũng không tốt lắm, mấy người các nàng lại giằng co cả ngày, Tô Lương Thiển vốn dự định ở đây nghỉ ngơi, thậm chí là qua đêm ở đây, cho nên mới mang đồ ăn nước trà với quần áo theo, nhưng mà bây giờ, Tô Lương Thiển cảm thấy ở cùng một chỗ với mấy người này càng thêm nguy hiểm.

Tô Lương Thiển nhìn Quế ma ma và Phục Linh bên cạnh mình, Quế ma ma còn đỡ, nhưng ánh mắt của Phục Linh thì rơi thẳng vào nam nhân đang dựa vào vách đá kia, mặt đã nổi đầy những đốm mụn đỏ mà giờ còn đỏ hơn, như bị trúng thuốc.

Bản thân hắn lại không có phản ứng gì hết, hai mắt vẫn nhắm lại, hồn nhiên không hay biết gì, nhưng mà nam nhân mặc áo xanh đứng bên cạnh hắn lại có vẻ mặt ghét bỏ xem thường, còn có căm giận hơn cả giống như là bản thân hắn ta bị sỉ nhục vậy.

“Phục Linh.”

Tô Lương Thiển ho nhẹ một tiếng, gọi Phục Linh một câu, kéo tầm mắt của nàng ấy lại, tiến lên hai bước hướng về phía nam nhân đang ngồi trên mặt đất, thiếu niên ôm kiếm lập tức tới cản, chắn ngang ở giữa, không để Tô Lương Thiển tiếp tục tới gần.

“Có thể xin công tử dời bước để bọn ta đi qua không?”

Đáp lại Tô Lương Thiển là một tiếng kêu rên cực nhỏ, nam tử trên mặt đất như đang ngủ thϊếp đi, nhíu mày, mặt lộ vẻ thống khổ.

Nam tử mặc quần áo màu xanh lục sáng lấy từ trong quần áo ra một bình sứ, đưa một viên thuốc tỏa mùi thơm thoang thoảng đến miệng của nam nhân, rất nhanh sau đó đôi lông mày đang nhíu của hắn đã giãn ra rất nhiều.

Thiếu niên mặc áo đen không lòng dạ nào quan tâm đến Tô Lương Thiển nữa, căng thẳng quay người lại, nhào tới cạnh nam nhân đang mê man, Tô Lương Thiển đi theo sau lưng hắn ta.

Từ góc độ của nàng có thể thấy nam nhân có lông mi dày dài và cong vυ"t như cánh bướm vỗ cánh, sắc mặt tái mét, hai gò má lại phiếm hồng, nhan sắc kia đẹp vô cùng, giống như hoa đào nở rộ tháng ba tháng bốn. Từ phản ứng của hai người còn lại, Tô Lương Thiển hoàn toàn có thể đoán ra được hắn không phải đang ngủ mà là thân thể khó chịu, hơn nữa là rất nghiêm trọng. Nhưng mà những triệu chứng này của hắn lại không giống bị bệnh.

Tô Lương Thiển đến gần, trên cổ nam tử đang trên mặt đất bỗng nhiên có một thứ gì đó nhô lên, rất nhanh lại là những chỗ khác trên người, thật giống như đang có một con rắn nhảy tán loạn trong cơ thể vậy.

Hàng lông mày của hắn lại cau lại, vẫn dáng vẻ đau đớn như trước đó, nhưng mà mặt của hắn lại càng tỏa ra sự xinh đẹp, bờ môi không có chút máu nào càng cám dỗ không thể nói được, thật giống như hoa hồng nở thành đồ mi, là một vẻ đẹp khiến người ta hoảng sợ, dù là Tô Lương Thiển, cũng không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, không tự giác mà tiến tới gần.

Nàng ở chỗ bàn tay nắm chặt thành đấm lộ ra bên ngoài của nam nhân, rốt cục nhìn thấy đại khái được thứ kia là gì, đó là một thứ có màu máu, cong cong vặn vẹo, tốc độ di chuyển rất nhanh, liên tục không ngừng.