Trữ Ngọc Linh bị phớt lờ, mặt xấu hổ đỏ bừng một lúc lâu. Nhìn thấy Nhã Quý phi sắc mặt khó chịu, Trữ Ngọc Linh mới nhận thức được chính mình khiến bà phật lòng. Thế nên, nàng lặng lẽ lùi về phía sau, hung hăng trừng mắt nhìn Trữ Tuyết Yến, lúc đi ngang qua Trữ Tuyết Yến, nàng nghiến răng thì thầm, "Tiểu tiện nhân, chuyện này là ngươi làm đúng không?"
Trữ Tuyết Yến khẽ cười, không đáp lời nàng ta. Ánh mắt chuyển đến trên người Thái phu nhân, trực tiếp bỏ qua Trữ Ngọc Linh, khiến Trữ Ngọc Linh gần như phát điên. Chính là, trước mặt nhiều người lại không dám manh động.
Ngự y của Tứ hoàng tử nhanh chóng chạy đến, nghe theo mệnh lệnh của Nhã Quý phi, bước đến kiểm tra cặn thuốc rồi nói, "Hồi bẩm Quý phi nương nương, trong thuốc đích thực có độc dược!"
Trữ Ngọc Linh chết lặng, khó có thể tin được những gì nàng vừa nghe, vô thức quay đầu lại nhìn bà tử phía sau nàng một lần nữa. ‘Ta vừa rồi là hiểu sai ý sao? Ý tứ muốn nói là thực sự thuốc có vấn đề sao? Muốn nói suy đoán của ta là chính xác sao?" Trữ Ngọc Linh căng thẳng bồn chồn, thầm suy diễn.
Nhìn đến nét mặt khẩn trương bất an của Trữ Ngọc Linh, Thái phu nhân giận tím người, Lăng phu nhân thực sự dám bỏ độc dược vào Đại Bổ Dược của bà. Hồi tưởng lại những chuyện phát sinh trong sảnh tang lễ, thời điểm đó, bà đã nhìn thấy có người lặng lẽ chạy đi bẩm báo với Lăng phu nhân. Kết hợp cả hai chuyện, Lăng phu nhân không chỉ cài người vào trong viện của bà mà còn dám đầu độc.
Thái phu nhân không thể kìm nén lửa giận.
"Tổ mẫu...Làm sao có thể? Có... có phải hạ nhân đã nhầm lẫn gì rồi không? Mẫu thân luôn đảm đương gia vụ, người không thể nào giao sai dược liệu được." Trữ Tuyết Yến kinh hãi đứng dậy, bước về phía trước, phảng phất như thể muốn đích thân kiểm tra, thế nhưng đi được vài bước, nàng lại kinh ngạc đến chết lặng, sắc mặt hoảng sợ.
Vì quá kinh hãi nên lời nói của nàng không được mạch lạc, nhưng lại vô tình gắn kết Lăng phu nhân với chén thuốc của Thái phu nhân. Trước đó Trữ Ngọc Linh cũng đã nói qua, thế cho nên cũng không quá lộ liễu nếu nàng nói lại thêm lần nữa. Ngược lại, còn khiến mọi người cảm thấy đúng khi đến cả nữ nhi thân sinh của Lăng phu nhân cũng nói như vậy.
Mặc dù ai cũng nghĩ rằng chính Lăng phu nhân, thê tử của Hộ quốc tướng quân đã làm chuyện này nhưng không một ai lên tiếng vì dù sao đây cũng là nội vụ của phủ Hộ quốc tướng quân. Thái phu nhân bừng bừng lửa giận, không muốn lưu lại chỗ này thêm nữa. Bà vội vã nói lời từ biệt với Nhã Quý phi, cùng Trữ Ngọc Linh, Trữ Tuyết Yến quay trở về.
Ngay khi vừa bước vào đại sảnh, ngồi xuống trường kỉ, Thái phu nhân đập mạnh vào trác tử, chỉ vào bà tử đứng sau lưng Trữ Ngọc Linh, lớn tiếng quát, "Quỳ xuống!"
Thái phu nhân lúc đó thấy rõ chính bà tử này đã liếc mắt với Trữ Ngọc Linh, bà ta hẳn phải biết chân tướng sự việc. Nghĩ đến việc Lăng phu nhân hạ độc, Thái phu nhân liền khí nộ công tâm, bởi vì muốn giữ thể diện cho phủ Hộ quốc tướng quân, bà đã luôn kìm nén nộ khí trước mặt Nhã Quý phi.
"Nô tỳ, nô tỳ..." Bà tử không ngờ ngay khi vừa quay trở về, Thái phu nhân liền lập tức trút giận lên đầu bà. Run rẩy quỳ xuống, không biết chính mình đã làm gì khiến Thái phu nhân nổi giận, "Thái phu nhân, nô tì không biết, thực sự không liên quan đến nô tì!"
"Hoàn Lan, ngươi nói!" Thái phu nhân phẫn nộ nói.
Nha hoàn được xưng là Hoàn Lan sợ đến mức khóc thút thít, vội vàng minh oan, "Thái phu nhân, dược liệu đều được lấy từ chỗ Trương quản sự. Lúc nô tỳ nhận được dược liệu, nô tỳ còn cẩn thận khoá kín nó lại, thậm chí lúc lấy dược cũng có hạ nhân khác ở cạnh nô tỳ. Thái phu nhân, nếu ngài không tin, ngài có thể hỏi những hạ nhân trong dược hiệu."
Hoàn Lan sợ chuyện này sẽ dính líu đến trên người mình, liền vội vàng giải thích.
Trương ma ma, quản sự của hậu viện, là thuộc hạ của Lăng phu nhân.
Trữ Tuyết Yến không một tiếng động lùi dần về sau, khiến cho bà tử của Trữ Ngọc Linh lọt vào tầm nhìn của Hoàn Lan. Hoàn Lan lo lắng tìm cách thanh minh cho chính mình, chợt nàng nhìn thấy bà tử của Trữ Ngọc Linh, hai mắt sáng bừng lên, khẩn trương chỉ vào người bà tử nói, "Thái phu nhân, lúc nô tỳ chuẩn bị dược liệu chưng sắc cho ngài vào sáng nay, bà ta tiến đến bảo rằng Nhị tiểu thư không thoải mái, muốn dùng chút dược. Cho nên, nô tỳ cùng với một tiểu nha hoàn mới vội vã đi lấy dược liệu mà Nhị tiểu thư cần. Thời điểm đó, bà ta... chỉ có một mình bà ta ở đó!"
Hoàn Lan căn bản không nghĩ đến chuuyện đó, nhưng khi vừa nhìn thấy bà tử, nàng liền lập tức gợi nhớ lại.
Bà tử không ngờ lại dính líu đến mình, kinh hãi đến mức lấp ba lấp bấp một lúc lâu cũng không thành câu, “Thái phu nhân, Nhị tiểu thư... khó chịu... Nô tỳ, nô tỳ muốn bồi bổ sức khoẻ cho nàng, cho nên..."
"Nàng không thoải mái? Nguyên nhân?" Thái phu nhân đánh gãy lời nói bà tử.
Trữ Ngọc Linh không hề có chút khó chịu nào. Sợ rằng sự tình phát sinh ngày hôm qua sẽ khiến cho Nhã Quý phi cùng Tam hoàng tử bất mãn với nàng, nên nàng đã nghe theo mưu kế của nha hoàn. Cố tình dùng một chút thảo dược, giả vờ rằng vì hôm qua nàng có chút không thoải mái nên mới hành xử ngu ngốc như vậy. Nhưng làm sao bà tử có thể nói ra chuyện này chứ. Nghe lời truy vấn của Thái phu nhân, bà tử sắc mặt càng tái mét hơn, gần như ngã trên xuống đất.
Bà tử này là thuộc hạ của Lăng phu nhân, được an bài đến trợ giúp Trữ Ngọc Linh. Ngày thường, Trữ Ngọc Linh đều rất dựa dẫm vào bà, nhưng chuyện huyên náo lần này, Trữ Ngọc Linh sẽ không nói đỡ cho bà. Nhìn sắc mặt phẫn nộ của Thái phu nhân, Trữ Ngọc Linh đột nhiên bừng tỉnh.
Đại Bổ Dược của tổ mẫu có lẫn độc dược, dường như liên can đến mẫu thân. Nếu lúc này nàng nói đỡ cho bà tử này, sẽ chỉ càng làm tổ mẫu hoài nghi mẫu thân hơn! Cho nên, nàng sẽ không giúp đỡ bà ta! Không chỉ không thể cứu được, mà thậm chí chính nàng cũng sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt.
“Ngươi, sao ngươi dám làm như vậy? Tổ mẫu luôn là người ta tôn kính nhất, thế mà người lại dám hạ độc người. Ngươi quên lý do mẫu thân phân phó ngươi đến đây rồi sao?" Trữ Ngọc Linh bước tới, tát mạnh vào mặt bà tử, máu nhanh chóng chảy ra.
Nàng cố ý nhấn mạnh từ ‘mẫu thân’.
Nghe Trữ Ngọc Linh nhắc đến Lăng phu nhân, bà tử toàn thân run sợ. Ai lại không biết Lăng phu nhân độc ác đến mức nào. Nếu bà nói do Lăng phu nhân sai sử, cả gia quyến của bà liền lập tức bị Lăng phu nhân gϊếŧ chết. Hơn nữa, Lăng phu nhân còn sinh đích tử cho Hầu gia. Hiện tại bà có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể thừa nhận.
Bà tử nghiến răng, quỳ lạy trước Thái phu nhân, lớn tiếng khóc lóc, "Thái phu nhân, xin người tha mạng! Chuyện này là nô tỳ làm. Do Hoàn Lan cùng nô tỳ không hòa hợp, cho nên, nô tỳ mới thêm dược liệu khác vào trong thuốc của ngài. Nô tỳ không có ý làm hại ngài, nô tỳ chỉ là muốn Hoàn Lan bị trừng phạt mà thôi. Thái phu nhân, xin ngài bỏ qua cho nô tỳ. Đây căn bản chỉ là mâu thuẫn giữa Hoàn Lan với nô tỳ, nô tỳ không ngờ nó sẽ ảnh hưởng đến ngài."
"Bà ta dám mưu hại chủ tử, hạ nhân xấu xa như vậy nên bị đánh đến chết. Tổ mẫu, người thấy đúng không?" Trữ Ngọc Linh phẫn nộ đề xuất chủ ý.
"Tổ mẫu, chúng ta đang toạ trong tự miếu, tôn nữ sợ..." Trữ Tuyết Yến đột nhiên lên tiếng.
Thái phu nhân mới chợt nhớ ra hiện đang trong Hàn San Tự, không thích hợp sát sinh, nhưng lại không cam lòng bỏ qua cho bà ta, suy tư một lúc chợt một chủ ý nảy ra trong đầu bà.
"Trước trói bà ta đem về phủ, để Lăng phu nhân điều tra xem kẻ chủ mưu là ai! Hành hình trước mặt toàn bộ hạ nhân trong phủ xem như cảnh cáo!" Thái phu nhân lời nói cay nghiệt đánh gãy câu nói của Trữ Tuyết Yến. Tuy rằng lời giải trình của bà tử hợp lý, nhưng Thái phu nhân vẫn không tin tưởng. Bà hoài nghi sự tình này có liên quan đến Lăng phu nhân.
Bà tử này sẽ được đưa đến chỗ của Lăng phu nhân, đích thân Lăng phu nhân sẽ hành hình bà ta như một lời răn đe cho người khác. Thái phu nhân muốn nhìn xem sau này còn ai dám đi theo Lăng phu nhân.
Bà tử bị bịt miệng, lôi ra ngoài. Thái phu nhân vẫn đầy bụng tức giận, không muốn để ý đến Trữ Ngọc Linh, Trữ Tuyết Yến, phất tay cho họ lui.
Trữ Tuyết Yến cùng Thanh Ngư quay trở lại sân viện, Lan Trữ đã chờ sẵn trong viện, ba người liền đóng cửa lại, tiến về phía đại sảnh.
Sân viện của Trữ Tuyết Yến khá hẻo lánh, rất ít người lui tới.
"Tiểu thư, người như thế nào chắc rằng nha hoàn của Nhị tiểu thư sẽ nghe lời chúng nô tỳ, thuyết phục Nhị tiểu thư lấy chút dược từ chỗ Thái phu nhân?" Nghĩ về sự tình phát sinh lúc nãy, Thanh Ngư liền nhịn không được muốn giải đáp thắc mắc.
Đêm qua, nàng cùng Lan Trữ đã ‘đặc biệt tản bộ’ đến chỗ ở của Trữ Ngọc Linh. Khi hai người họ nhìn thấy nha hoàn của Trữ Ngọc Linh tiến đến, cố tình lớn tiếng nói về vụ ồn ào của Trữ Ngọc Linh, thổi phòng nó lên, nói rằng Trữ Ngọc Linh thật sự rất ngu ngốc. Sau đó, họ liền đùa giỡn rằng nếu Nhị tiểu thư đủ thông minh, chắc chắn sẽ biết cách giả vờ không khoẻ, bởi vì có chút không khoẻ nên mới có thể làm ra những hành động dại dột như vậy.
Miễn là uống chút thuốc, rồi truyền ra tin đồn hôm qua nàng quá khó chịu nên đã hành xử có chút ngu ngốc, có lẽ thanh danh của nàng sẽ được cứu.
Thanh Ngư đã nghĩ những chuyện này sẽ không giúp ích gì, nhưng không ngờ lại hiệu quả như vậy. Nàng đầy kinh ngạc trước sự cơ trí của tiểu thư mình.
Trữ Tuyết Yến nhận lấy tách trà từ Lan Trữ, nhấp một ngụm, khẽ cười nói, "Hôm qua nhiều chuyện phát sinh, Trữ Ngọc Linh thời điểm đó đã quá bốc đồng, đương nhiên sẽ muốn lấy lại hình tượng của chính mình. Khi nghe nha hoàn gởi ý, làm sao nàng ta có thể không chấp nhận? Đêm qua có chút trễ, nên sáng sớm hôm nay là thời điểm thích hợp nhất để xin dược chỗ Thái phu nhân. Nếu Nhã Quý phi có hỏi, nàng ta cũng có thể giải thích."
Trữ Ngọc Linh rất dễ hành xử bốc đồng nhưng lúc bình thường lại vô cùng hiểm độc. Trong trí nhớ của Trữ Tuyết Yến, Trữ Ngọc Linh đã rất nhiều lần tính kế nàng, đến mức nàng không dám bước ra khỏi Minh Sương Viên. Lần này nàng loại bỏ trợ thủ thân cận của Trữ Ngọc Linh trước, tiếp đến, sẽ từng bước trả thù Trữ Ngọc Linh.
Không phải nàng ta muốn thành thân với Tam hoàng tử sao? Nhưng không may, Tam hoàng tử lại không thích nàng ta, bất quá, Thái Lý Quận Vương phi dường như rất có thiện cảm với nàng. Nếu Trữ Ngọc Linh gả cho Thế tử Lý Quận vương, cũng là một chuyện tốt, nam nhân ăn chơi trác táng cùng nữ nhân chanh chua đanh đá, đúng là tuyệt phối.
"Lan Trữ, ngươi hiện tại đã tốt hơn rồi sao?" Trữ Tuyết Yến nhìn Lan Trữ đang đứng bên cạnh nàng cười yếu ớt.
"Tiểu thư, nô tỳ có thể làm gì cho người? Chấn thương không nghiêm trọng, dùng qua chút dược liền đỡ hơn nhiều." Trữ Tuyết Yến vừa hỏi, Lan Trữ liền lập tức hiểu được ý tứ của nàng. Thực ra, nàng hôm qua bị thương có chút nghiêm trọng, may mắn được điều trị kịp thời. Ngự y đến ngay sau đó, dược nàng dùng cũng là loại thượng hạng, tuy rằng vẫn có chút khó chịu, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.