Chương 48: Lòng Tốt Của Thái Lý Quận Vương Phi

Trữ Ngọc Linh mặt đỏ bừng, mặc dù nàng không hiểu ý tứ của Thái Quận vương phi, nhưng vẫn vênh váo liếc nhìn Trữ Tuyết Yến, cảm thấy chính mình xinh đẹp hơn Trữ Tuyết Yến gấp nhiều lần.

Chính là, Trữ Tuyết Yến vừa nghe liền lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thái Quận vương phi, khẽ cúi đầu che dấu ánh mắt. Trữ Ngọc Linh hiện tại đang rất kiêu ngạo, nếu biết được sự thật không biết liệu nàng ta còn vênh váo nổi không.

"Thái Quận vương phi, ngài quá lời rồi." Thái phu nhân cười nói, vẫy tay gọi Trữ Ngọc Linh, "Ngọc Linh, Tuyết Yến, hai ngươi lại đây, vấn an Thái Lý Quận vương phi."

"Ân!" Hai người tiến lên, quy củ hành lễ với Thái Lý Quận vương phi.

Thật sự mà nói, thân phận của Thái Quận vương phi cũng tôn quý như Hoàng Thái hậu, bà chính là dì của đương kim hoàng thượng, đến Nhã Quý phi cũng phải cho bà mặt mũi. Thái Quận vương phi thể hiện rõ sự yêu thích đối với Trữ Ngọc Linh, Thái phu nhân cũng không thể xem như không hiểu.

Cho nên, bà đã để Trữ Tuyết Yến cùng vấn an Thái Quận vương phi với Trữ Ngọc Linh, theo cách này, Trữ Ngọc Linh liền không quá nổi bật.

"Thật là một nữ hài ngoan, ngươi thật sự rất đáng yêu, nếu có thể làm hài nhi của ta thế thì tuyệt biết mấy. Tiểu nha đầu, ta hiện tại trên người không có thượng phẩm, nhưng có thứ này cho ngươi." Thái Lý Quận vương phi thân thiết nắm lấy tay Trữ Ngọc Linh, cởi ra vòng hồng ngọc trên cổ tay, rồi đeo nó vào cổ tay của Trữ Ngọc Linh.

Thái phu nhân lẫn Nhã Quý phi đều biến sắc.

Duy chỉ có Trữ Ngọc Linh vẫn không hiểu, chỉ cần nhìn sơ qua Trữ Ngọc Linh cũng nhận ra vòng hồng ngọc này quý giá đến mức nào. Nàng còn nhớ chính mình rất muốn có đôi vòng hồng ngọc nhưng cuối cùng lại bị Lăng phu nhân đưa cho Trữ Tử Nghiên. Hiện tại nhìn thấy chiếc vòng hồng ngọc này nàng lập tức liền muốn nhận nó.

"Thái Quận vương phi, vòng hồng ngọc này quá trân quý, một tiểu hài tử như thế nào lại xứng a?" Thái phu nhân cười lịch sự từ chối.

"Không vấn đề gì, ta chỉ thấy có hảo cảm với nàng nên muốn tặng nó xem như chút lòng thành, không có ý gì khác." Thái Quận vương phi cười nói, trấn an Thái phu nhân, biểu lộ ra rằng bà thực sự yêu thích Trữ Ngọc Linh. Trong lúc nói chuyện, chiếc vòng hồng ngọc cũng đã được đeo vào cổ tay Trữ Ngọc Linh.

"Đa tạ, Thái Quận vương phi." Trước khi Thái phu nhân kịp nói thêm lời nào, Trữ Ngọc Linh liền nhanh chóng cảm tạ Thái Quận vương phi. Thái phu nhân hiện tại cũng không thể nói gì hơn đành khẽ cười, đa tạ Thái Quận vương phi. Bất quá, sau khi họ trở về, bà sẽ để Trữ Ngọc Linh cởi bỏ vòng tay, gửi trả lại.

Chiếc vòng hồng ngọc này không phải là một chiếc vòng tay tầm thường, mà chính là vật gia truyền của Lý Quận vương phủ đồng thời cũng là tín vật đính ước cho phối ngẫu của Thế tử phủ Lý Quận vương. Nghĩ về vị Thế tử này, Thái phu nhân không thể vui mừng nổi, hắn đích thực là một thiếu gia ăn chơi trác táng. Mỗi ngày đều ca múa vui chơi trong kỹ viện, không một gia tộc nào muốn gả nữ nhi cho hắn.

Hắn thậm chí loại nữ tử nào cũng đưa về vương phủ, hiện tại đã có đến mấy thê thϊếp cùng hài tử, đến cả mẫu phi hắn cũng nổi giận về chuyện này. Nếu nữ tử nào trở thành Chính phi của hắn, nàng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp!

Trữ Ngọc Linh không biết ý nghĩa của chiếc vòng hồng ngọc này, nàng vui vẻ quay trở lại chỗ ngồi của mình, còn cố tình khoe khoang chiếc vòng trước mặt Trữ Tuyết Yến.

Trữ Tuyết Yến nhàn nhạt cười, không thèm để ý đến nàng ta, ánh mắt nàng rơi vào người dì Tương đang đứng bên cạnh Nhã Quý phi, khoé miệng cười càng sâu.

Đám phu nhân trong phòng bàn luận sôi nổi về cuộc sống thường nhật cùng yến hội thưởng hoa cúc ngày mai. Vài vị phu nhân thăm dò xem tiểu thư khuê các nào sẽ tham gia vào yến hội thưởng hoa cúc, xem xét nữ nhi nhà họ có thể lọt vào mắt xanh của bất luận Hoàng tử hay Thế tử nào, tất cả đều có mưu tính riêng. Trò chuyện bát quát cũng tốn khá nhiều thời gian.



Trữ Tuyết Yến cảm thấy lúc này nên là thời gian thuốc của Thái phu nhân được đưa đến, nàng khẽ ngước lên, nhìn ra bên ngoài, đích thực có một cung nữ đang tiến vào.

"Quý phi nương nương, bà tử trong phủ Hộ quốc tướng quân đang ở bên ngoài, bà ấy đến đây để đưa thuốc cho Thái phu nhân."

Nghe thấy vậy, Thái phu nhân lập tức đứng dậy, cung kính nói với Nhã Quý phi, "Quý phi nương nương, thỉnh ngài cho phép lão nhân ra ngoài dùng dược, dùng xong liền quay trở lại." Sau đó, bà hướng phía cửa bước đi.

"Thái phu nhân, không cần phiền phức như vậy, để bà tử tiến vào, ngươi có thể dùng dược tại đây." Nhã Quý phi nhẹ nhàng nói.

"Này..." Thái phu nhân do dự.

Nhẹ nở nụ cười, Trữ Tuyết Yến nguyên bản muốn thuyết phục Thái phu nhân uống thuốc trong phòng, bất quá nàng còn chưa kịp nói gì đã có người mở lời trước, nên nàng chỉ khẽ cúi đầu xuống, chuẩn bị xem diễn!

"Ta nghe bảo rằng Thái phu nhân dùng loại Đại Bổ Dược rất tốt cho người lớn tuổi. Ta cũng muốn tham vấn một chút, nếu thị nữ Thái phu nhân hiện tại đã đưa thuốc qua, sao chúng ta không nhìn qua thử xem." Thái Quận vương phi cười nói, vì muốn Thái phu nhân trợ giúp, nên đành nịnh nọt một chút.

Thái Quận vương phi đã nói như vậy, Thái phu nhân cũng không tiện từ chối thêm nữa, thế nên đã đồng ý.

Một lúc sau, bà tử phủ Hộ quốc tướng quân bưng một ấm thuốc bước vào, hướng về phía Thái phu nhân đi tới. Cung nữ lấy ra một cái bát, bà tử mở nắp ấm, đổ thuốc vào bát. Nắp ấm vừa mở ra, mùi dược liệu nồng đậm lập tức bay ra ngoài, Nhã Quý phi toạ gần ấm thuốc nhất, nhịn không được khẽ nghiêng người về phía ấm dược.

Thái phu nhân cầm chén thuốc, đưa gần lên miệng.

Dì Tương luôn đứng phía sau Nhã Quý phi đột nhiên biến sắc, đầu khẽ ngẩng lên, nhìn vào chén thuốc trong tay Thái phu nhân, la lên, "Dừng tay! Chén thuốc này có vấn đề!"

Lời này khiến đám người đều sững sờ, tất cả nhìn chằm chằm vào bát thuốc trong tay Thái phu nhân.

Trữ Ngọc Linh phản ứng lại trước tiên, lớn tiếng trách mắng, "Vô lý, Đại Bổ Dược này chính tay hạ nhân trong viện tổ mẫu chưng sắc. Sao có thể có vấn đề chứ?"

Nếu dược liệu trong phủ có vấn đề, Lăng phu nhân sẽ là người đầu tiên bị tình nghi, lần này Trữ Ngọc Linh đầu óc lại đặc biệt nhạy bén.

Nhã Quý phi khẽ cau mày, không vui nhìn Trữ Ngọc Linh, dì Tương chính là trợ thủ đắc lực của Nhã Quý phi, đến cả bà cũng phải tôn trọng dì Tương. Thế nhưng Trữ Ngọc Linh lại dám lớn tiếng trách mắng dì Tương trước mặt bà?

"Dì Tương, có gì không đúng?" Nhã Quý phi phớt lờ Trữ Ngọc Linh, nhẹ giọng hỏi dì Tương.

Thái phu nhân cũng quen biết dì Tương, lúc này, cũng không dám dùng dược, nhẹ nhàng đặt nó lên trác tử, nghi hoặc nhìn dì Tương, đợi lời nói tiếp theo của bà.



"Quý phi nương nương, trong chén thuốc có một loại dược liệu bị lẫn ở bên trong, sử dụng lâu dài sẽ dẫn đến tình trạng buồn ngủ, những người yếu nhược như Thái phu nhân có thể sẽ mất mạng. Dược này nguyên thuỷ được dùng cho những người sức khoẻ tráng kiện, nó sẽ rất có hại cho những người yếu nhược!"

Dì Tương đến gần ấm thuốc, ngửi một chút rồi nói tiếp, "Mùi của loại dược liệu này rất nhẹ, nếu trộn lẫn với loại dược liệu khác gần như không thể phân biệt được. Nếu có chính là khi nắp ấm vừa mở, một mùi thơm thoang thoảng có chút bất hoà với mùi hương tổng thể của dược liệu. Thái phu nhân, nếu người không tin, có thể ngay bây giờ ngửi thử, nếu không, lập tức nó liền tan biến."

Gần như vô sắc vô vị, vô thanh vô thức gϊếŧ người! Như thế nào lại có loại độc dược này a! Không ai sẽ chú ý đến chút tiểu tiết đó trong chén thuốc. Thông thường, thuốc sắc xong, làm nguội rồi mới dâng lên cho Thái phu nhân, nhưng lần này, Thái phu nhân lại dùng khi nó còn nóng.

Đám người trong đại sảnh đều biến sắc.

"Nhảm nhí! Ai lại đầu độc tổ mẫu chứ!" Trữ Ngọc Linh cảm thấy không ổn, bắt đầu phản bác.

"Nhị tiểu thư, nếu ngươi cứ khăng khăng không tin, ta cũng không còn gì để nói. Ngươi có thể mời đại phu đến nhìn qua thử xem, cặn dược chắc là vẫn còn?" Dì Tương lạnh nhạt nói, liếc nhìn Trữ Ngọc Linh một cái, lùi về phía sau, đứng sau lưng Nhã Quý phi, phảng phất như thể bà chỉ tuỳ tiện phát hiện ra thứ gì đó, chuyện tiếp theo hoàn toàn không quan hệ đến chính mình!

Chuyện tiếp theo hoàn toàn không liên can đến dì Tương, nhưng lại rất trọng đại với Thái phu nhân. Nghĩ đến trong thuốc lại có độc dược, Thái phu nhân khí nộ công tâm, chỉ vào bà tử lớn tiếng nói, "Nhanh, đổ hết cặn thuốc ra cho ta."

Bà tử run rẩy đầy sợ hãi, cứ tưởng rằng dâng thuốc lên cho Thái phu nhân sẽ được ban thưởng, nào ngờ thảm hoạ lại ập đến trên đầu bà. Không dám chậm trễ, vội vàng đổ cặn thuốc ra cái chén khác.

Khi đến Hàn San Tự, Nhã Quý phi cũng mang theo ngự y cho chính mình, nhưng dì Tương cũng là trợ thủ đắc lực của bà, nếu lại để cho ngự y bà mang theo kiểm tra cặn thuốc, kết quả sẽ không được công tâm. Do đó, Nhã Quý phi không dùng ngự y của chính mình, mà thay vào đó, bà phân phó cung nữ chuyển lời cho Tứ hoàng tử muốn mượn ngự y của hắn.

Xem tình hình cũng biết là chuyện trọng đại, cung nữ không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng chạy đi mời ngự y của Tứ hoàng tử.

Sự tình bắt đầu càng ngày càng lớn, Trữ Ngọc Linh nguyên bản bị kinh hãi, lập tức quay lại nhìn bà tử đang đứng phía sau nàng. Người này là Lăng phu nhân đưa đến cho nàng, cũng là thuộc hạ của Lăng phu nhân. Thấy Trữ Ngọc Linh nhìn mình, bà lắc đầu, ý tứ rằng thuốc không có vấn đề gì, Đại phu nhân không có hạ độc.

Tuy rằng hành động của hai người không quá gây chú ý, nhưng vẫn rơi vào cặp mắt sắc bén của Thái phu nhân, trong mắt hàn quang chợt loé.

Hành động của bà tử làm cho Trữ Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, nàng đến gần Thái phu nhân, dịu dàng cười nói, "Tổ mẫu, người đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu. Chắc hẳn cung nữ có chút nhầm lẫn, dược liệu người dùng đều là dược liệu thượng hạng do đích thân mẫu thân lựa chọn, đại phu trong phủ cũng đã kiểm tra qua. Làm sao có thể có vấn đề chứ? Hay là cái bát này không đúng?"

Trữ Ngọc Linh chỉ muốn nói Lăng phu nhân hiếu thuận với Thái phu nhân, nhưng vô tình lại đυ.ng đến Nhã Quý phi. Cái bát này được đích thân cung nữ của Nhã Quý phi lấy ra từ phòng của chính bà. Nói như vậy chẳng khác nào Trữ Ngọc Linh đang nhắm vào Nhã Quý phi, ý tứ Nhã Quý phi cố tình gây phiền phức.

Trữ Tuyết Yến khoé miệng hơi nhếch, Trữ Ngọc Linh đích thực là người ngu ngốc nhất mà nàng từng thấy qua. Nàng ta không nhìn thấy sắc mặt lạnh băng cùng khó chịu của Nhã Quý phi, Thái phu nhân sao? Lúc đầu, Trữ Tuyết Yến còn muốn chọc tức Trữ Ngọc Linh khiến nàng nói lời ngu xuẩn, không ngờ nàng còn không cần động thủ, Trữ Ngọc Linh đã tự chui đầu vào. Cho nên, Trữ Tuyết Yến chỉ yên tĩnh ngồi sang một bên, âm thầm xem kịch.

‘Trữ Ngọc Linh, cứ khoác lác đi, tốt nhất là tâng bốc Lăng phu nhân hiếu đạo hiền từ như thế nào. Chỉ một lát sau thôi, ngươi sẽ hối hận về những gì mình đã nói.’ Trữ Tuyết Yến thầm nghĩ.

Thái phu nhân sắc mặt không nới lỏng chút nào vì lời xoa dịu của Trữ Ngọc Linh, chỉ lạnh lùng liếc nhìn, mặc kệ nàng ta.