Chương 47: Độc Dược

"Thái phu nhân có uống đại bổ dược không?" Trữ Tuyết Yến trầm tư một lúc rồi nói. Trong phủ Hộ quốc tướng quân, các chủ tử thường dùng đại bổ dược vào mùa đông, đương nhiên trừ bỏ Minh Sương Viên. Đám người trong phủ đệ nói rằng Minh phu nhân cùng Trữ Tuyết Yến quanh năm dùng thuốc, nếu tuỳ tiện uống các loại bổ dược khác sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc. Trữ Tuyết Yến biết rõ vào đầu thu, Thái phu nhân đã bắt đầu dùng đại bổ dược, rất hữu ích cho người lớn tuổi.

Thái phu nhân có một tiểu dược hiệu, nhỏ nhưng đầy đủ. So với những đại dược hiệu Lăng phu nhân quản sự, dược liệu của Thái phu nhân đa dạng quý hiếm hơn nhiều. Thái phu nhân luôn canh chừng nghiêm ngặt tiểu dược hiệu của mình, thảo dược trân quý đều trữ hết vào trong đó, làm Lăng phu nhân ganh ghét không thôi.

Trữ Tuyết Yến chợt nảy ra một chủ ý, Lăng phu nhân nếu đã mưu tính làm tổn thương nàng, nàng sẽ bắt bà ấy phải trả giá gấp đôi.

"Đám nha hoàn của Thái phu nhân đã bắt đầu sắc thuốc. Hôm qua, nô tì nhìn thấy một tiểu nha hoàn đang sắc thuốc ở góc hành lang. Có chuyện gì sao, Tiểu thư?" Lan Trữ nhận thức được có gì đó không đúng, khẩn trương hỏi.

"Có một loại độc dược có thể khiến nữ nhân tuyệt tử rồi vong mạng." Trữ Tuyết Yến thản nhiên nói.

Thanh Ngư vừa mở nắp ấm lên xem dược bên trong như thế nào, lại bị câu nói của Trữ Tuyết Yến làm cho sốc đến mức nắp ấm thuốc trong tay nàng rơi ‘Xoảng’ xuống đất. Thanh Ngư hoảng hốt hỏi: "Tiểu... Tiểu thư, người nói là độc dược?"

Dưới ánh đèn, sắc mặt Thanh Ngư tái mét, nàng kinh hãi nhìn Trữ Tuyết Yến, gần như kêu lên!

"Thanh Ngư, mang thuốc đã sắc xong đi cùng ta." Trữ Tuyết Yến bước vào trong đại sảnh. Lan Trữ không lên tiếng, im lặng đi theo sau nàng. Thanh Ngư sau khi tự trấn tĩnh lại, nhặt nắp ấm dưới đất lên, bưng ấm thuốc vào trong sảnh, đóng cửa lại.

Ấm thuốc được đặt trên bàn, Trữ Tuyết Yến mở nắp ra, một mùi thơm thoang thoảng từ bên trong tản ra, bay theo làn gió, biến mất không dấu vết. Mùi hương rất nhẹ, tan biến trong thời gian rất ngắn, nếu để lâu hơn, sẽ không còn ngửi được gì. Lúc đó không ai có thể nghi ngờ có độc dược bên trong, độc dược này còn mạnh hơn thứ dùng để đầu độc Minh phu nhân.

Lăng phu nhân sợ rằng chuyện xảy ra với Minh phu nhân sẽ lặp lại, mọi người sẽ hướng sự nghi ngờ về phía bà nên lần này, dùng cách xảo quyệt hơn để đầu độc Trữ Tuyết Yến.

"Thái phu nhân thường dùng dược vào canh nào?" Trữ Tuyết Yến đại não xoay chuyển rồi hỏi.

"Thái phu nhân thường dùng dược vào canh Tỵ (9 giờ đến 11 giờ). Đại phu trong phủ bảo rằng thời gian đó là thời điểm tốt nhất để Thái phu nhân dùng dược. Cho nên, đám nha hoàn trong Cát Tường Phúc Điện luôn sắc thuốc cho Thái phu nhân vào canh giờ đó mỗi ngày." Lan Trữ quan hệ rộng rãi với đám nha hoàn trong tất cả các viện, nên nàng biết rõ thói quen của Thái phu nhân.

"Tiểu thư, có phải người muốn Thái phu nhân phát hiện ra việc Đại phu nhân bí mật đổi dược liệu không?" Thanh Ngư lúc này cũng đã bình tĩnh lại, hai mắt đột nhiên sáng rực lên, nhưng liền lập tức vụt tắt. "Tiểu thư, mùi hương rất nhẹ, Thái phu nhân có thể sẽ không phát hiện ra được. Ngài ấy cũng sẽ không kiểm tra lại dược liệu của chính mình mà không có lý do. Hay người muốn trực tiếp đưa dược này cho Thái phu nhân?"

Thanh Ngư sắc loại thuốc này đã một thời gian cũng không nhận ra được bất kỳ sự bất thường nào. Nếu không tìm ra thứ dược liệu đó, có đem bát thuốc đến cho Thái phu nhân cũng vô dụng? Ngược lại còn làm Thái phu nhân nghi ngờ Trữ Tuyết Yến có mưu đồ xấu.



Họ đều biết rằng Lăng phu nhân đang hạ độc Trữ Tuyết Yến, nhưng lại không có nhân chứng vật chứng. Dù sao Lăng phu nhân vẫn là Đại phu nhân trong phủ, nếu lúc này phản công sai, Trữ Tuyết Yến sẽ rơi vào hiểm cảnh.

Trữ Tuyết Yến ngồi xuống bên giường, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "An tâm đi, sẽ có người phát hiện ra mùi thuốc có vấn đề. Lan Trữ, lát nữa ngươi cùng Thanh Ngư đi dạo qua viện của Trữ Ngọc Linh, vừa đi vừa nói về…"

Thấy vẻ tự tin của Trữ Tuyết Yến, Lan Trữ Thanh Ngư cùng gật đầu, tin tưởng Tiểu thư nhà họ sẽ có biện pháp. Thả lỏng người, thầm nghĩ: ‘Tiểu thư nay đã khác, người đã trưởng thành thật rồi!”.

Sáng hôm sau, Trữ Tuyết Yến cùng Thanh Ngư đến vấn an Thái phu nhân, thần sắc nàng nhợt nhạt hơn trước. Thái phu nhân cho phép nàng ngồi xuống, hỏi thăm tình hình của nàng nhưng không thấy gì khác lạ. Bà nghĩ rằng Trữ Tuyết Yến trông xanh xao như vậy có lẽ do bị suy yếu trong một thời gian dài.

Trong khi đang trò chuyện, Trữ Ngọc Linh cùng nha hoàn tiến vào, vận cẩm phục thêu hoa văn cành xoắn kim sắc kết hợp với váy dài cùng màu, làm nàng thêm phần quyến rũ. So với Trữ Tuyết Yến nhợt nhạt, Trữ Ngọc Linh xinh đẹp đáng yêu hơn.

Nhìn thấy Trữ Tuyết Yến vẫn tái nhợt vô lực, Trữ Ngọc Linh kiềm lại nỗi ghen ghét trong lòng. Ngày hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, Nhã Quý phi thậm chí còn ẩn ý muốn Trữ Tuyết Yến thành thân với Tam Hoàng tử, mặc dù không nói thẳng, nhưng vẫn khiến nàng lo lắng.

Giờ đây, Lăng phu nhân đã cử một bà tử thân cận đến trợ giúp Trữ Ngọc Linh. Khi họ trở về vào đêm qua, bà tử đã nói với Trữ Ngọc Linh rằng Trữ Tuyết Yến sẽ không thể có hài tử hoặc sẽ sớm vong mạng dù họ có cùng gả cho Tam Hoàng tử. Những lời này làm Trữ Ngọc Linh cảm thấy rất thoải mái, thế cho nên, dù vẫn còn ghét Trữ Tuyết Yến, nhưng nàng không biểu hiện ra mặt, thậm chí còn có chút tự hào.

‘Cũng chẳng sao nếu Trữ Tuyết Yến có quyến rũ Tam Hoàng tử, ả ta cũng sẽ chết sớm. Nếu ta và ngươi cùng gả cho Tam Hoàng tử, ta nhất định sẽ giẫm đạp lên ngươi. Nhìn ngươi xem, thật nhu nhược xấu xí, còn dám mê hoặc Tam hoàng tử?". Trữ Ngọc Linh nghĩ.

"Ngũ muội, muội đến thật sớm. Hôm nay muội đã dùng qua dược sao? Tỷ chỉ sợ muội chưa dùng dược lại ngất xỉu trước mặt Nhã Quý phi, như vậy sẽ chọc giận Nhã Quý phi, ảnh hưởng đến phủ Hộ quốc tướng quân!" Trữ Ngọc Linh kiêu căng hất cằm, khinh thường nói với Trữ Tuyết Yến.

Trữ Tuyết Yến khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Nhị tỷ, tỷ cũng đến thật sớm. Hiện tại đến vấn an Nhã Quý phi vẫn còn hơi sớm thì phải?"

Nếu Trữ Tuyết Yến không nói rằng vẫn còn sớm, Trữ Ngọc Linh cũng thật nghĩ là còn sớm. Nhưng Trữ Tuyết Yến đã nói vậy, Trữ Ngọc Linh không thể đồng thuận với nàng ta. Nàng hừ lạnh nói: "Hơi sớm? Canh giờ này vừa đúng, không nên làm cho Nhã Quý phi cảm thấy chúng ta vô phép tắc, không có quy củ trong tướng phủ. Trong hậu viện, mọi người đều vấn an trưởng bối vào canh giờ này."

Lúc trước, Thái phu nhân không thích Trữ Tuyết Yến, không cho phép nàng vấn an bà vào buổi sáng. Minh phu nhân không tin tưởng Lăng phu nhân nên cũng không vấn an bất kỳ ai vào buổi sáng. Hiện tại Trữ Ngọc Linh đang chế giễu Trữ Tuyết Yến không hiếu đạo, nghe những lời của Trữ Ngọc Linh, đủ chắc chắn, Thái phu nhân lập tức không vui, nhưng lại quên mất rằng chính mình là người không cho phép Trữ Tuyết Yến đến vấn an.

"Ân, nhị tỷ nói rất đúng, bây giờ nên đi ngay, nhưng thuốc của tổ mẫu..." Trữ Tuyết Yến giả vờ không hiểu ý của nàng ta, chỉ vào đống thuốc đang được sắc ở bên ngoài, cau mày hỏi. Thường thì Thái phu nhân không dùng thuốc vào canh giờ này, nhưng khi Trữ Tuyết Yến bước vào, nàng nhận thấy thuốc đã được sắc một thời gian, có vẻ như Thái phu nhân muốn dùng qua trước khi đến vấn an Nhã Quý phi.

"Thuốc?" Trữ Ngọc Linh lúc này mới nhận thức được, nhưng không muốn đi ngược lại với những gì nàng nói vừa rồi, càng không muốn yếu thế trước mặt Trữ Tuyết Yến. Nàng nắm lấy ống tay áo của Thái phu nhân, lắc qua lắc lại, nũng nịu nói: "Tổ mẫu, chúng ta không nên uống thuốc bây giờ. Thứ nhất, lúc này không phải là canh giờ thiên đạo, tác dụng sẽ không tốt. Thứ hai, tôn nữ vừa nhìn thấy vài vị phu nhân cùng nữ nhi của họ đi đến viện của Nhã Quý phi rồi."

"Bọn họ đến sớm vậy sao?" Thái phu nhân hỏi.



"Đúng vậy, tổ mẫu. Ngày mai đã là yến hội thưởng hoa cúc, đám quý phụ đó nhất định đến viện của Nhã Quý phi để hỏi về nó." Trữ Ngọc Linh lẩm bẩm, "Tổ mẫu, những người khác đều đã đi hết, sẽ không tốt nếu chúng ta đến muộn."

Lời này rất hợp lý, quan hệ giữa Nhã Quý phi cùng phủ Hộ quốc tướng quân không tầm thường, hôn ước giữa Trữ Ngọc Linh cùng Tam hoàng tử là chắc chắn. Nếu họ đến muộn, Nhã Quý phi có lẽ sẽ không hài lòng, thêm nữa, hôm qua Thái phu nhân từ chối lời đề nghị của Nhã Quý phi, có thể đã khiến bà phật lòng.

"Được rồi, chúng ta đi trước!" Thái phu nhân gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài với Trữ Ngọc Linh và Trữ Tuyết Yến.

"Thuốc bị nguội sẽ không thể dùng được, như thế nào nếu phân phó bọn họ đưa đến viện của Nhã Quý phi, tổ mẫu có thể ra ngoài uống thuốc sau đó quay trở lại đại sảnh, nếu không, công sức dùng dược thời gian qua đều vô ích!” Trữ Tuyết Yến vẻ mặt quan tâm nhắc nhở Thái phu nhân.

Lời nhắc nhở của Trữ Tuyết Yến đánh trúng vào tâm ý của Thái phu nhân, đích thực bà đã dùng Đại bổ dược được một thời gian, đại phu cũng dặn dò bà không thể ngưng dùng dược, nếu không, tất cả đều là công dã tràng. Thái phu nhân cảm thấy chủ ý của Trữ Tuyết Yến rất hay, bà có thể giải thích với Nhã Quý phi, sau đó ra ngoài uống thuốc rồi quay lại, tiếp tục trò chuyện với Nhã Quý phi.

Thái phu nhân gật đầu, ra lệnh đám nha hoàn sau khi sắc thuốc xong thì bưng đến viện Nhã Quý phi. Trữ Tuyết Yến cũng đặc biệt căn dặn đám nha hoàn đổ thuốc vào bát rồi mới mang đi, tránh để nó bị nguội, giảm tác dụng của thuốc. Đám nha hoàn đều gật đầu, tuân theo lời Trữ Tuyết Yến nói, thấy Trữ Tuyết Yến cẩn thận như vậy, Thái phu nhân cười mãn nguyện.

Vừa đến cổng viện Nhã Quý phi, một nhóm lớn nha hoàn, bà tử đang đứng đợi bên ngoài đập vào mắt họ, dường như đám quý phụ đó rất háo hức đến vấn an Nhã Quý phi.

Biết Thái phu nhân phủ Hộ quốc tướng quân đến, Nhã Quý phi lập tức mời họ vào.

Trong đại sảnh có vài vị phu nhân cùng nữ nhi của họ, sau khi hành lễ với Nhã Quý phi, Trữ Ngọc Linh cùng Trữ Tuyết Yến lùi lại phía sau, ngồi cùng chỗ với đám tiểu thư.

"Thái phu nhân, người thật may mắn. Nhìn xem, hai tôn nữ của người thật xinh đẹp." Ngồi ở một bên Nhã Quý phi chính là Thái Quận vương phi của phủ Lý Quận vương, ôm trên tay một con linh miêu tuyết bạch. Bà cùng Thái phu nhân có qua lại, vừa tán thưởng Trữ Ngọc Linh và Trữ Tuyết Yến, vừa vuốt ve linh miêu.

Trữ Tuyết Yến ánh mắt không nhịn được rơi về phía linh miêu.

Con linh miêu tuyết bạch uể oải ngả người trong vòng tay Thái Quận vương phi, bụng rủng rỉnh thịt, nằm cuộn tròn trong lòng, đầu chạm vào đuôi, trông rất đáng yêu.

"Ngài quá lời rồi, Thái Quận vương phi, đều chỉ là tiểu hài tử, lời tán thưởng của ngài hai đứa không dám nhận." Thái phu nhân khiêm tốn nở nụ cười, nghe Thái Quận vương phi khen ngợi, Thái phu nhân thầm vui mừng.

"Thái phu nhân, người khiêm tốn rồi. Thiên hạ đều biết Nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân tài sắc vẹn toàn, công dung ngôn hạnh, tính tình lại liêm khiết, ôn hoà, nhìn dung mạo của nàng xem, thật là sắc nước hương trời." Thái Quận vương phi mỉm cười, nhìn Trữ Ngọc Linh ngợi khen.