Lăng phu nhân muốn nàng tuyệt tử cũng muốn trừ khử nàng. Trước đó Trữ Tuyết Yến đã nhận thấy được thuốc này không đúng, nên mới hẹn gặp Dì Tương tối nay. Nhưng không ngờ Lăng phu nhân lại ác độc như vậy, đối với nữ nhân, hài tử là chỗ dựa cả đời của họ, tình yêu đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ thay đổi. Trữ Tuyết Yến hoàn toàn không tin có tình yêu vĩnh cữu.
Nếu sau này nàng trả thù thành công, nàng chỉ muốn kết duyên cùng một thường nhân, sống cuộc sống giản dị. Nếu không thể có hài tử, có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này của nàng sẽ khốn khổ như thế nào. Trước tiên tuyệt tử, sau đó làm cho chết dần chết mòn, ngoài Lăng phu nhân, không còn ai khác hận nàng đến vậy.
Chả trách những ngày qua Lăng phu nhân lại án binh bất động, bà ta đã thành công đầu độc nàng, việc còn lại chỉ cần yên lặng chờ đợi nàng suy yếu theo từng ngày rồi cuối cùng vong mạng. Thậm chí nếu Trữ Tuyết Yến không chết, nàng cũng sẽ không có con, tương lai sau này rồi cũng…
"Ngũ tiểu thư, người từng dùng qua dược hoàn trân quý?" Dì Tương lại đưa tay ra, vừa rồi không có chuẩn đoán kỹ lưỡng, lần này tỉ mỉ cảm nhận mạch đập của Trữ Tuyết Yến lâu hơn, sững sờ hỏi.
Dược hoàn? Trữ Tuyết Yến đột nhiên nghĩ đến lọ sứ Ngao Thần Nghĩa đưa cho nàng, "Ân, ta có dùng một viên."
"Ngũ tiểu thư, dược hoàn đó còn không? Dược này rất phù hợp điều trị bệnh tình của người. Nếu uống loại dược hoàn này trong thời gian dài, phần lớn chất độc tàn dư trong cơ thể đều có thể giải trừ." Dì Tương đặt cổ tay Trữ Tuyết Yến xuống, nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Một trong những dược liệu của nó rất quý giá, trong hoàng cung cũng đều không có. Cho dù biết cách giải độc nhưng nếu không có loại dược liệu đó ta cũng lực bất tòng tâm."
"Nếu ta không uống dược hoàn đó, chuyện gì sẽ xảy ra với ta?" Trữ Tuyết Yến nhẹ giọng hỏi.
"Nếu không có dược hoàn, độc tính tàn dư trong cơ thể không được đào thải, người sẽ không thể khỏe mạnh lên được, sau này, sẽ rất khó có hài tử, cũng sẽ sớm vong mạng!" Dì Tương vừa buồn vừa tức giận, cho dù có phát hiện sớm hơn thì Trữ Tuyết Yến cũng đã bị đầu độc được một khoảng thời gian dài.
Trữ Tuyết Yến bất lực thở dài, muốn bảo toàn mạng sống đành phải nhờ cậy Ngao Thần Nghĩa.
“Ngũ tiểu thư, ta có thể trợ thủ cho người, nhưng trong lúc này e rằng ta không thể rời khỏi chỗ Nhã Quý phi. Bất quá, thỉnh thoảng ta có thể ly khai hoàng cung, dạy người cách làm tinh dầu. Người thấy thế nào?" Dì Tương đã có quyết định của mình. Ngũ tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân không chỉ là nữ nhi của Minh phu nhân, mà dung mạo của nàng cũng rất quen thuộc với bà, khiến bà bất tri bất giác muốn trợ giúp nàng.
Hiện tại, dì Tương đang là người của Nhã Quý phi, bà không thể rời Nhã Quý phi đi theo Trữ Tuyết Yến, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ nàng.
"Đa tạ dì Tương! Sau này còn nhờ người tương trợ một tay” Trữ Tuyết Yến khẽ cười nói, nụ cười ẩn chứa nét quyến rũ khó tả. So với Minh phu nhân, Ngũ tiểu thư mưu trí cùng cường đại hơn, làm dì Tương yên lòng hơn phần nào.
"Được, ta sẽ giúp người!"
Trữ Tuyết Yến không ngờ dì Tương từ bỏ Nhã Quý phi, lựa chọn đi theo nàng. Nhã Quý phi là loại người nào chứ? Trữ Tuyết Yến đã nhận thức rõ sau vài câu nói với bà hôm nay, hoàn toàn không cho phép sự phản bội. Nếu dì Tương ngay lập tức hứa sẽ rời khỏi Nhã Quý phi, cả hai đều sẽ gặp phiền phức lớn.
Dì Tương đã hành xử như những gì Trữ Tuyết Yến dự tính. Một mặt, thấy rõ mối quan hệ giữa Minh phu nhân cùng dì Tương không tầm thường. Mặt khác, chứng minh dì Tương không phải người suy nghĩ nông cạn, đích thị là người Trữ Tuyết Yến cần nhất lúc này.
Sau khi dì Tương rời đi, Trữ Tuyết Yến một mình đi bộ trên đường nhỏ của Hàn San Tự, mưu tính bước tiếp theo. Trời tối đen, gió lạnh thổi nhẹ, may mắn, vầng trăng đủ sáng chiếu rọi cả tiểu lộ dưới chân nàng.
"Ngũ tiểu thư, đã muộn như vậy người còn chưa ngủ sao? Hay cũng giống như ta không ngủ được?" Một thân ảnh cao lớn hiện ra dưới gốc cây, vận trường bào xanh nhạt đứng sừng sững trước mặt Trữ Tuyết Yến. Chiếc quạt gấp trên tay hắn khẽ rung, đem lại cảm giác rất hào nhoáng. Dùng quạt gấp vào mùa thu, kết hợp với đôi mắt cười của hắn, khiến hắn càng lãng tử hơn.
Hắn sao lại ở đây? Chuyện vừa nãy hắn thấy hết rồi sao?
"Ta làm mất một món trang sức ở đây, đang tìm kiếm nó. Thất lễ vì làm phiền đến người." Trữ Tuyết Yến cười nhẹ giải thích, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Văn Hiên.
Văn Hiên, thế tử gia của Mẫn Quận vương, diện mạo của hắn nổi tiếng khắp kinh thành, không chỉ tuấn mỹ mà còn là vương tôn hoàng thất. Hắn đích thị là trượng phu lý tưởng của mọi nữ tử, trừ bỏ Trữ Tuyết Yến.
Đêm khuya, hắn mặc một chiếc trường bào lỏng lẻo, cổ tay áo thêu tường vân tử sắc, khí chất cùng nhan sắc này thật sự là câu hồn đoạt phách.
Không ngờ một nam nhân tuyệt sắc ôn hoà như vậy lại là một kẻ tàn nhẫn, đúng như người xưa đã dạy, không thể đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài.
Ở kiếp trước, lần đầu tiên Trữ Tuyết Yến nhìn thấy Văn Hiên là lúc hắn vừa đến kinh thành. Cưỡi trên lưng hảo mã đi vào cổng thành, tất cả thiếu nữ đều lao ra đại lộ chiêm ngưỡng dung mạo của hắn đến nỗi cả con đường bị chặn chật cứng.
Lần thứ hai, Trữ Tuyết Yến gặp hắn ở Hàn San Tự. Đêm hôm đó, Văn Hiên trong bộ hắc phục bất đồng hoàn toàn với người tuấn mỹ tao nhã ban ngày. Hắn chĩa kiếm trước ngực nàng, hỏi nơi ở của một ni cô. Khi hắn nhận ra không tra được gì từ nàng, sát khí lạnh lẽo của hắn khiến nàng tin rằng hắn sẽ gϊếŧ chết nàng.
Nhưng cuối cùng, hắn lại không nói gì, biến mất ngay sau đó…
"Ngươi mất thứ gì? Ta có thể tìm giúp ngươi." Văn Hiên nhếch môi cười, thong thả đi về phía Trữ Tuyết Yến, đôi mắt sáng rực đầy thiện ý nhìn nàng. Tất cả thiếu nữ ở kinh thành nhìn thấy hắn đều ngượng ngùng e thẹn, chưa có ai lại nhìn hắn với vẻ mặt cảnh giác như nàng, thật thú vị.
Cả hai lần nhìn thấy hắn nàng đều đầy mình cảnh giác, Văn Hiên không nhớ giữa Ngũ tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân cùng hắn đã xảy ra chuyện gì.
Nàng lãnh đạm đứng đó, khẽ cau mày, rồi thản nhiên quay đi, không hề tỏ ra lo lắng, ngại ngùng hay e thẹn, cứ như thể hắn chẳng là gì cả.
"Đa tạ người, chỉ là một món trang sức tầm thường, quên nó đi, không đáng làm phiền đến người." Trữ Tuyết Yến mỉm cười gật đầu, mất trang sức chỉ là một cái cớ. Vị thế tử Mẫn quận vương này không phải là người tử tế, hắn không thể nào đêm hôm vô tình đi dạo ở đây?
Trữ Tuyết Yến vô thức rẽ sang con đường khác, tránh đi con đường mà Văn Hiên xuất hiện.
"Một món trang sức tầm thường? Không có trang sức nào của nữ tử là không đáng giá. Hiện tại ta đang nhàn rỗi, có thể tìm giúp ngươi một tay". Hắn cố tình không nhận ra sự tránh né của Trữ Tuyết Yến, khẽ cười ôn hoà nói.
Sau đó, hắn hướng về phía con đường mà Trữ Tuyết Yến rẽ vào, ý tứ hắn sẽ đồng hành cùng Trữ Tuyết Yến!
Trữ Tuyết Yến khẽ cau mày, có vẻ như nàng không thể thoát khỏi tên Thế tử gia này! Trữ Tuyết Yến lập tức dừng bước chân, nói: "Thế tử gia, thỉnh người dừng bước. Ta thực sự không muốn quấy rầy người. Nếu để người khác nhìn thấy chúng ta ở cùng một chỗ, họ sẽ đàm tiếu không hay. Có thể chuyện đó không ảnh hưởng gì đến người, nhưng lại là rắc rối lớn đối với ta."
Thiên hạ luôn trọng nam khinh nữ. Chuyện nam nữ yêu đương lén lút, thế gian nhìn vào chỉ truyền rằng nam nhân lãng mạn, đặc biệt những vương tôn hoàng thất giống như Văn Hiên, lại càng nhiều lời đàm tiếu.
Nhưng nữ tử lại bất đồng, ở kiếp trước, Trữ Tuyết Yến bị Lăng phu nhân cùng Trữ Tử Nghiên hãm hại vu khống nàng quan hệ bất chính với nam nhân khác, mặc dù thiên hạ đều biết chuyện đó không có thật, nhưng Lăng phu nhân cùng Trữ Tử Nghiên vẫn một mực khẳng định, dìm chết nàng dưới ao sen, phá hoại hôn sự của nàng.
Hiện tại, nàng với thân phận Trữ Tuyết Yến, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ, Lăng phu nhân cũng sẽ không buông tha cho nàng, ngay cả có là Tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân.
Văn Hiên không ngờ Trữ Tuyết Yến lại nói thẳng như vậy, nhất thời không nói nên lời, lắc lắc chiếc quạt trên tay. Nhìn thấy tia kiên định lạnh lùng trong mắt nàng, Văn Hiên suy tư một lúc rồi gật đầu, tỏ ý Trữ Tuyết Yến có thể rời đi.
Còn hắn bước sang một con đường khác.
Nhìn thân ảnh hắn dần khuất, Trữ Tuyết Yến xoay người rời đi, không nói gì, ly khai khỏi đây càng sớm càng tốt.
Trữ Tuyết Yến trở lại sân viện, Lan Trữ đã đợi sẵn từ lâu. Nhìn thấy nàng hồi viện, Lan Trữ thầm thở phào nhẹ nhõm. Lan Trữ muốn cùng đi với Trữ Tuyết Yến, nhưng lại bị Trữ Tuyết Yến ngăn cản, bảo rằng càng ít người, khả năng bị phát hiện càng thấp. Thế nên nàng đành ở lại trong viện chờ đợi. Vừa đóng cổng, tiến vào đại sảnh, Lan Trữ vội thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, thế nào rồi?"
Thanh Ngư đang ngồi sắc thuốc trên hành lang, thấy Trữ Tuyết Yến đi tới, nàng đứng dậy hành lễ.
Trữ Tuyết Yến dừng bước bên bếp thuốc, khẽ ngửi, nhưng không ngửi ra thứ gì. Thực chất mùi hương ấy rất nhẹ, chỉ có thể ngửi thấy khi thuốc còn nóng. Sau khi thuốc nguội, dù mũi có nhạy đến mấy cũng sẽ không phát hiện ra. Đám nha hoàn thường dâng thuốc lên cho nàng khi đã nguội hẳn. Nếu không phải thỉnh thoảng có vài nha hoàn mang lên khi vẫn còn nóng, Trữ Tuyết Yến cũng sẽ không sinh nghi về nó.
Nhưng nàng không quá thông thạo trong việc phân biệt mùi hương nên chỉ thấy lạ, sau khi được dì Tương đả thông, nàng đã biết nó là thứ gì.
"Dược này do Thái phu nhân đưa đến?" Huệ Minh sư phụ là người kê đơn, nhưng dược do Thái phu nhân chuẩn bị. Xem ra Lăng phu nhân hiện tại đã cài người của mình vào chỗ của Thái phu nhân, những dược liệu này chắc đã được tráo đổi trước khi chuyển đến chỗ Trữ Tuyết Yến.
"Ân. Nha hoàn bên người của Thái phu nhân, Tương Diêu, đã phân phó nhị đẳng nha hoàn Hoàn Lan, chịu trách nhiệm khố phòng của Hạnh Vận Viên, mang đến cho chúng ta. Khi đến tự miếu, dược chúng ta mang theo không đủ dùng. Lúc hết dược, tiểu thư không có ra lệnh cho chúng nô tì quay trở về phủ đệ lấy thêm dược. Thái phu nhân biết được chuyện đó, nên đã sai người đưa cho chúng ta một ít dược liệu."
Lan Trữ suy nghĩ một lúc rồi đáp lời. Trữ Tuyết Yến khởi hành đến Hàn San Tự, họ không mang theo quá nhiều dược liệu nên sau vài ngày đã dùng hết. Nhưng Trữ Tuyết Yến không báo lại với phủ đệ, thay vào đó, nàng nhất quyết lên núi rèn luyện hàng ngày, sức khỏe cũng tốt lên rất nhiều. Lần này, để lấy được lòng tin của Thái phu nhân, toàn bộ số dược liệu mà Trữ Tuyết Yến uống đều sẽ được lấy từ khố phòng của Thái phu nhân.