Trữ Ngọc Linh không ngờ Thái phu nhân sẽ to tiếng với mình. Nhìn vẻ mặt khó chịu của Thái phu nhân, Trữ Ngọc Linh sửng sốt, không khỏi kêu lên: "Tổ mẫu!"
"Nếu cứ xử sự như vậy, ngươi làm sao vào được phủ Hoàng tử? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng dẫn dụ ngươi đến đó, cố tình tính kế ngươi. Nhưng ngươi lại kêu người đánh muội muội mình trước mặt nhiều người như vậy. Bây giờ ngươi còn dám lừa gạt cả ta. Ngươi còn biết ta là tổ mẫu của ngươi không hả? Phụ mẫu ngươi đích thực đã chiều hư ngươi."
Nhìn thấy nàng, Thái phu nhân tức giận đến mức không nhịn được hét vào mặt. Nàng muốn đổ hết lên đầu Trữ Tuyết Yến, thông báo với bên ngoài rằng Trữ Tuyết Yến đối xử tệ bạc đánh đập nha hoàn của tỷ tỷ mình, cho nên Trữ Ngọc Linh mới tức giận bảo vệ nha hoàn, dẫn đến hai người họ tranh cãi ở sau núi.
Nhưng Trữ Ngọc Linh lại không nói với bà rằng Tam Hoàng tử đã chứng kiến tất cả. Lần này muốn bà giải thích thế nào với bên ngoài?
Nếu họ đổ lỗi cho Trữ Tuyết Yến, mặc dù Trữ Tuyết Yến sẵn sàng gánh vác nó, nhưng người khác sẽ cho rằng phủ Hộ quốc tướng quân thiên vị. Ngoài ra, Minh Phi Dũng đang ở kinh thành. Hắn rất khó đối phó. Chắc hẳn mấy ngày này hắn đang bận thu thập bằng chứng nên mới không đến phủ Hộ quốc tướng quân hỏi tội.
"Tổ mẫu, tất cả không phải lỗi của nhị tỷ. Tôn nữ cũng có phần thất trách. Đáng lẽ con nên thông báo với tỷ ấy sớm hơn." Trữ Tuyết Yến nói.
Quả thực, lúc đó nàng cố tình không nói rõ. Nhưng nếu nàng muốn, Trữ Ngọc Linh cũng không cho nàng cơ hội để nói. Nàng ta lao đến, lập tức ra lệnh cho hai bà tử xông vào đánh nàng, không thèm quan tâm đến Trữ Tuyết Yến. Đương nhiên, Trữ Tuyết Yến phải nói rằng nàng ‘nên thông báo với Trữ Ngọc Linh sớm hơn’ cho Thái phu nhân, để bà nhận thức được Trữ Ngọc Linh là loại người gì trong tâm trí người khác.
Nhìn Trữ Tuyết Yến hiểu chuyện, Thái phu nhân thở dài: "Nếu nàng có thể hiểu chuyện như ngươi thì tốt quá. Nhìn xem hôm nay nàng đã làm ra những gì, trông như một nữ tử đanh đá. Chỉ có thể đợi Nhã Quý phi xử lý chuyện này."
Bà hy vọng Nhã Quý phi sẽ xem đây như một sự cố ngoài ý muốn bởi Trữ Ngọc Linh hiếm khi mất kiểm soát, mong ngài sẽ tha tội cho nàng.
Nhìn Thái phu nhân dịu dàng với Trữ Tuyết Yến, Trữ Ngọc Linh rất tức giận. Nàng sợ hãi không dám nói, nhưng vẫn dữ tợn trừng mắt nhìn Trữ Tuyết Yến, chỉ ước có thể xé rách khuôn mặt nàng ta. Nàng nhìn ra bên ngoài, một ác ý chợt nảy ra trong đầu nàng.
Thái phu nhân bất đắc dĩ phải cứu vãn những chuyện Trữ Ngọc Linh đã làm. Bà dặn đi dặn lại Trữ Ngọc Linh trong những ngày tới, không được đi gây chuyện, cư xử đoan trang, hợp quy củ để che lấp những lời đàm tiếu.
Trữ Ngọc Linh hứa hẹn.
Sau khi nói lời cáo lui với Thái phu nhân, ngay khi vừa đến cổng viện, Trữ Ngọc Linh đã chạy đến, nắm tóc Trữ Tuyết Yến. Nàng không tin một bệnh nhân mà mình cũng không đối phó được, lớn tiếng mắng: "Ngươi đúng là đồ tiện nhân. Tất cả đều là lỗi của ngươi. Ngươi dám xúi giục tổ mẫu mắng ta. Ta sẽ gϊếŧ chết ngươi."
Mọi chuyện bất ngờ xảy đến, Trữ Tuyết Yến không ngờ Trữ Ngọc Linh lại ngang ngược như vậy. Nàng chỉ kịp lắc người tránh bị nắm tóc, nhưng lại bị nắm trúng vai, kéo mạnh tới. Nàng đứng không vững, lao thẳng về phía trước, sắp đập vào khung cửa lẫn bức tường đá. Trữ Tuyết Yến hiện rất yếu, nếu va phải khung cửa cùng bức tường đá đó, nàng chết chắc.
Không nắm được tóc của Trữ Tuyết Yến khiến Trữ Ngọc Linh rất khó chịu, nhưng nhìn thấy cánh cửa cùng bức tường đá trước mặt Trữ Tuyết Yến, nàng lập tức vui mừng tận hưởng khoảnh khắc nàng ta sắp chết.
Trong lúc cấp bách, Trữ Tuyết Yến nắm lấy y phục của một bà tử đang đứng bên cạnh. Bà tử bị nàng kéo tới trước hai bước, nhưng dừng lại trước khi Trữ Tuyết Yến đυ.ng vào khung cửa. May mắn nàng không va vào nó, chỉ bị bầm tím nhẹ.
"Đồ tiện nhân, cảnh cáo ngươi. Còn dám chống đối ta?" Trữ Ngọc Linh chế giễu nàng, nhấc váy, sải bước qua Trữ Tuyết Yến, nhưng lại đưa chân ra, cố tình vấp phải Trữ Tuyết Yến lúc này đứng không vững cho nàng ngã trọng thương.
Trữ Tuyết Yến lửa giận bùng phát, thầm nghĩ: "Nàng ta thật độc ác!"
Trữ Tuyết Yến nghiến răng, khẽ nhấc chân. Khi Trữ Ngọc Linh duỗi chân ra, nàng kéo mạnh bà tử lúc nãy, hoán đổi vị trí của hai người. Rốt cuộc Trữ Ngọc Linh gạt phải chân bà tử đó.
Nhận thấy có người gạt chân mình, bà tận lực đứng vững. Ngược lại là bà tử gạt chân Trữ Ngọc Linh. Đám hạ nhân theo sau Trữ Ngọc Linh đang chú tâm cười nhạo Trữ Tuyết Yến, không kịp phản ứng ngăn Trữ Ngọc Linh ngã xuống.
Trữ Ngọc Linh loạng choạng bước ra khỏi cửa, ngã xuống, nằm trên mặt đất.
Không ai ngờ Trữ Ngọc Linh lại ngã nặng như vậy. Đột nhiên một trận cười phát ra từ ngoài cổng. Trữ Ngọc Linh nhìn lên, trông thấy đám tiểu thư đang kinh thường nhìn mình, cười nhạo.
"Chà, đây không phải là nhị tiểu thư phủ Hộ quốc tướng quân sao? Lần này nàng lại làm gì? Ăn mặc sặc sỡ như vậy, đóng tuồng mua vui cho tổ mẫu mình sao?" vị tiểu thư cầm khăn tay che miệng, cười nhạo Trữ Ngọc Linh.
"Hẳn là vậy. Nhị tiểu thư thực sự là có hiếu. Biết Thái phu nhân thích kinh kịch, liền đóng một đoạn để mua vui cho người. Thật diễm phúc khi chúng ta cũng được xem đoạn kịch này." Một người khác phụ hoạ theo. Gia tộc nàng muốn nàng gả cho Tam Hoàng tử, nhưng nghe nói rằng phủ Hộ quốc tướng quân muốn Trữ Ngọc Linh thành hôn với Tam Hoàng tử. Nàng rất buồn bực, cho nên, hiện tại nàng rất vui khi thấy Trữ Ngọc Linh bị bẽ mặt.
"Ngươi... ngươi..." Trữ Ngọc Linh ngã không đau, nhưng rất mất mặt. Giờ nàng lại bị địch thủ của mình chế giễu, nàng càng tức điên hơn.
"Nhị tiểu thư, Thái phu nhân cho mời!" Một bà tử đã bẩm báo chuyện này với Thái phu nhân, làm bà suýt tức giận đến ngất đi. Bà lập tức sai người gọi Trữ Ngọc Linh quay lại. Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại đến. Thái phu nhân không biết làm sao để giúp Trữ Ngọc Linh!
Để nàng thành thân với Tam Hoàng tử, liệu có ổn không?
Trữ Tuyết Yến bình tĩnh trở lại, cũng được Thái phu nhân cho mời.
Ngay khi tiến vào, Thái phu nhân bừng bừng lửa giận đập mạnh quản trượng xuống đất. Trữ Ngọc Linh quỳ xuống, không cam lòng nói: "Tổ mẫu, con không sai. Trữ Tuyết Yến cố tình gạt chân con. Nàng muốn con bị mất mặt. Nàng thật độc ác."
Dù không biết mình như thế nào bị vấp ngã nhưng vẫn đẩy hết mọi chuyện lên người Trữ Tuyết Yến. Nếu không phải vì Trữ Tuyết Yến, nàng cũng sẽ không duỗi chân ra, ngã sấp mặt xuống đất! Đó là lỗi của nàng ta.
“Tự mình huỷ mình" Thái phu nhân không có thời gian quở trách nàng, phân phó hạ nhân: "Đi xem Minh Nguyệt sư phụ hiện tại có thời gian không, mời sư phụ đến đây. Đỡ Ngũ tiểu thư ngồi xuống"
Chỉ sau một lúc, trán của Trữ Tuyết Yến đã sưng phồng lên, trông còn đáng sợ hơn Trữ Ngọc Linh.
Trán đã sưng lên, nhưng nàng rất bình tĩnh, lấy khăn tay che trán, cười nói: "Tổ mẫu, tôn nữ không sao. Nhị tỷ thế nào rồi? Tỷ ấy cũng bị thương sao? Kiểm tra cho tỷ ấy trước."
Không ai nhận thấy tia giễu cợt trong mắt Trữ Tuyết Yến. Nàng ta chỉ bị thương nhẹ, nhưng lại mất hết mặt mũi trước nhiều người. Đối với tiểu thư khuê các, danh tiếng còn quan trọng hơn mạng sống!
"Đừng giả nhân giả nghĩa. Tiện nhân! Đều là lỗi của ngươi!" Trữ Ngọc Linh căm phẫn hét lên.
Thái phu nhân nhìn người tôn nữ ốm yếu gần như gió thổi là ngã, dù bị thương rất nặng nhưng nàng vẫn điềm tĩnh. Sau đó, nhìn lại Trữ Ngọc Linh đang quỳ ở một bên, thốt ra những lời nói thô tục. Lúc này đây, bà lại thương tiếc cho Trữ Tuyết Yến.
Đích thân đi tới, kiểm tra trán cho Trữ Tuyết Yến: "Bởi do nàng mà ngươi bị thương nặng như vậy. Sau khi sư phụ đến, ta sẽ để người kiểm tra cho ngươi trước. Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, dung mạo không thể bị huỷ được."
Trữ Tuyết Yến nhìn khuôn mặt từ ái của Thái phu nhân, đôi mắt nàng rưng rưng. Khẽ cúi đầu lấy khăn tay lau nước mắt, giấu đi tia mỉa mai trong mắt.
Hành động của Trữ Ngọc Linh đủ chứng tỏ nàng là nữ tử đanh đá nham hiểm, nhưng Trữ Tuyết Yến phải bỏ qua chuyện này. Cho dù nàng bị Trữ Ngọc Linh đẩy trước, cũng không phải là người gạt chân nàng ta, nhưng không chắc Lăng phu nhân có quy chụp lên đầu nàng. Nàng phải khiến Thái phu nhân tin rằng mình vô tội.
"Tổ mẫu, sao người còn bao che nàng? Là nàng gạt chân con." Trữ Ngọc Linh tức giận nhận ra rằng nàng quỳ còn Trữ Tuyết Yến lại ngồi ở một bên.
‘Từ khi nào địa vị của nàng còn cao hơn mình? Nàng chỉ là một tiện nhân, còn dám ngồi?’ Trữ Ngọc Linh thầm nghĩ. Nàng xinh đẹp quyến rũ khiến Thái phu nhân rất hài lòng, sủng ái, luôn đứng về phía nàng. Mấy năm trước nàng đã suýt gϊếŧ chết Trữ Tuyết Yến, nhưng Thái phu nhân cũng chẳng quở trách nàng.
Hiện tại nàng chỉ mới đẩy Trữ Tuyết Yến, nàng ta không ngã nhưng nàng lại bị ngã còn bị các tiểu thư khác cười nhạo. Trữ Ngọc Linh rất buồn bực, nguyên căn đều là từ Trữ Tuyết Yến, nếu cứ để bị gạt té thì nàng đã không bị ngã sấp mặt xuống đất.
Trên thế gian này có một loại người độc ác hãm hại người khác nhưng luôn cho rằng tất cả đều là lỗi của người đó.
Nếu hôm nay Trữ Tuyết Yến thật sự chết đi, không ai sẽ nghi ngờ lời Trữ Ngọc Linh nói!
"Im miệng, quay trở về sân viện. Nếu không có lệnh của ta, không được phép ra ngoài." Thấy nàng vẫn ngoan cố, Thái phu nhân tức giận, quát mắng nàng.
"Tổ mẫu, người vì nàng mà trừng phạt con? Người cho rằng nàng ta thực sự là đích nữ, ngang hàng với con sao? Nàng chỉ là một tiểu tiện nhân, có nương sinh không có nương dạy. Con muốn gϊếŧ chết nàng, vậy thì đã sao? Tổ mẫu, người rõ ràng là thiên vị."
Trữ Ngọc Linh không cam lòng, hét toát lên trong sảnh.
"Sao ngươi dám! Đưa nàng trở về viện." Thái phu nhân tức giận tột đỉnh, cầm quản trượng đập xuống đất. Trữ Ngọc Linh không nhận thức được nàng cũng đang mắng Thái phu nhân khi nàng mắng Trữ Tuyết Yến. Thái phu nhân có huyết thống thân cận với Trữ Tuyết Yến hơn cả nàng.
Đám bà tử đi về phía Trữ Ngọc Linh, nàng hét còn lớn hơn, đẩy họ ra.
"Tổ mẫu, sao người dám đối xử với con như vậy? Con sẽ báo lại chuyện này với mẫu thân!"