Trữ Tuyết Yến lúc này đã thở phào nhẹ nhõm hơn.
Nàng lấy ra một xấp giấy dày trên tay, đưa cho Minh Phi Dũng. Nàng đã ra ngoài được một lúc lâu, sợ rằng người trong phủ Hộ quốc tướng quân sẽ đến gặp nàng. Lan Trữ có thể sẽ không giải quyết nên nàng phải quay lại ngay. Nàng nói: "Cữu phụ, con tìm thấy những giấy tờ này trong tủ đồ bí mật của nương. Con không biết liệu chúng có giúp ích gì cho cữu phụ hay không nhưng những thứ này để chỗ con không an toàn, cữu phụ, người hãy giữ nó giúp con."
Những giấy tờ này được Hàn ma ma chuyển đến cho nàng gần đây. Chúng được giấu trong tủ quần áo của nương nàng. Trữ Tuyết Yến chưa bao giờ thấy Trữ Hiên đến Minh Sương Viên để gặp Minh phu nhân khi nàng sống ở đó. Nên Minh phu nhân rất ít khi trang hoàng lại, tủ quần áo luôn phủ đầy bụi bẩn. Hàn ma ma và Trữ Tuyết Yến trước đây không hề chú ý tới nó. Gần đây, có người đến kiểm tra đồ đạc của Minh phu nhân để lại, phát hiện được có điều gì đó không đúng trong tủ quần áo.
Hàn ma ma đã lệnh cho mọi người đi ra ngoài, tự mình kiểm tra cẩn thận một lượt. Bà đã tìm thấy những giấy tờ này trong tủ bí mật nên đã gửi chúng đến Hàn San Tự vào ngay đêm hôm đó. Bà cần Trữ Tuyết Yến đưa ra quyết định. Trữ Tuyết Yến mở tất cả ra, tìm thấy một vài kế ước từ các cửa hàng và một sấp ngân phiếu trong đó. Đây có thể là của hồi môn của nương nàng.
Nhìn vào chúng, Trữ Tuyết Yến không ngờ rằng của hồi môn của Minh phu nhân lại nhiều đến như vậy. So với nàng, Trữ Tử Anh, tiền thân của Trữ Tuyết Yến, không thể có nguyên do gϊếŧ nàng vì của hồi môn được, cho nên nàng nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mình là có một lý do khác.
Điều khiến Trữ Tuyết Yến kinh hãi là tờ giấy cuối cùng, nó là một bản kế ước có dấu vân tay của Trữ Hiên và Minh phu nhân trên đó. Nhưng dưới dấu tay của họ, lại có một dấu vân tay mờ nhạt khác, là của Lăng phu nhân. Kế ước này tượng trưng cho địa vị của Minh phu nhân.
Nếu cữu phụ nàng muốn đòi lại nỗi bất bình cho muội muội, tờ giấy này phù hợp được đưa ra đầu tiên. Lăng phu nhân luôn nghĩ rằng bà là một Cáo mệnh phu nhân tôn quý nên thường xuyên đàn áp nương của Trữ Tuyết Yến khiến Minh phu nhân bị hạn chế, chỉ sống giới hạn trong sân viện. Cùng đó, Lăng phu nhân cũng không buông tha cho nàng. Bà đầu độc nàng, nghĩ rằng mọi thứ đều đã được dàn xếp ổn thoã.
Nhưng Trữ Tuyết Yến, người đã được trọng sinh, sẽ huỷ hoại bà ta.
‘Lăng phu nhân, tội ác mà bà đã gây ra cho ta và Minh phu nhân, ta sẽ chậm rãi bắt bà phải trả giá! Một ngày nào đó, ta sẽ biến cuộc sống của bà thành một địa ngục trần gian!"
Thập Lí Các không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Trữ Tuyết Yến chỉ nói về những chuyện mấu chốt, sau đó nàng cáo lui. Minh Phi Dũng biết hắn không thể giữ nàng ở lại đây lâu. Hắn chỉ bảo nàng phải thận trọng, nếu cần gì nàng có thể cử người chuyển lời đến cho hắn. Minh phu nhân nắm tay nàng, nhẹ nhàng căn dặn lại những lời mà phu quân đã nói.
Chỉ có Minh Viến Hoa thờ ơ hừ lạnh với nàng, vô cùng ghét bỏ nàng. Ngay cả bây giờ, Trữ Tuyết Yến cũng không thể hiểu được nàng đã làm gì với hắn. Nhưng hắn đã lén đến gần nàng nói, "Bảo trọng! Đừng có chết mà không rõ lý do!".
Trữ Tuyết Yến cảm thấy hắn thật hài hước. Thật là một nam tử kỳ lạ, thậm chí ngay cả cách mà hắn thể hiện sự quan tâm của mình cũng kỳ lạ nốt.
Trở lại Hàn San Tự, mọi thứ lúc này đều tĩnh lặng. Không biết Dịch Vương gia đã rời đi hay chưa, nhưng điều đó cũng không liên quan gì đến Trữ Tuyết Yến. Nàng thấy một nha hoàn của phủ Hộ quốc tướng quân đang liếc mắt nhìn vào đám đông. Nàng phải chạy trở lại sân viện theo một đường mòn hẻo lánh, vội vàng leo từ cửa sổ hậu vào trong phòng.
“Cuối cùng người cũng quay về, tiểu thư” Thanh Ngư vui mừng nói khi nhìn thấy Trữ Tuyết Yến. Nàng đã rất lo lắng. Vội vàng giúp tiểu thư trèo vào trong, cởi bỏ y phục của hạ nhân trên người nàng.
"Lão Thái phu nhân ở đây sao?" Trữ Tuyết Yến thở hổn hển hỏi. Cơ thể nàng quá suy nhược, mới chạy bộ được một lúc mà nàng đã cảm thấy mệt rã.
"Ân. Sau khi tiểu thư rời đi, nô tì nghe những người trong tự miếu nói rằng lão Thái phu nhân sẽ đến đây thắp hương. Nô tì rất lo lắng, Lan Trữ đang đợi người ở phía trước, người không thấy nàng sao." Thanh Ngư nhanh chóng cởi ngoại y của Trữ Tuyết Yến, đặt xuống gầm giường. Nàng đỡ Trữ Tuyết Yến nằm xuống.
"Ta nhìn thấy nha hoàn của lão Thái phu nhân ở phía trước, nên chạy trở lại nhanh nhất có thể. Lúc này Lan Trữ có thể đang ở cùng với lão Thái phu nhân." Trữ Tuyết Yến nói. Lan Trữ nhìn thấy lão Thái phu nhân thay vì nàng ngay trước cửa, chắc nàng (LT) đang phải trì hoãn thời gian cho nàng. "Ngươi đã nói gì với họ?" Trữ Tuyết Yến hỏi.
"Nô tì đã nói với lão Thái phu nhân rằng tiểu thư bị ốm nên vẫn chưa dậy", Thanh Ngư nói. Nàng bình tĩnh lại, lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Nàng và Lan Trữ đã rất hoảng sợ. Nếu là nha hoàn hoặc bà tử đến đây, nàng có thể nói rằng Ngũ tiểu thư đã bị ốm và đang ngủ say nên không thể ra gặp họ. Nhưng nếu lão Thái phu nhân muốn gặp Trữ Tuyết Yến, những nha hoàn như nàng không thể ngăn cản được bà. Vậy nên Lan Trữ đã đứng đợi ở bên ngoài, hy vọng Trữ Tuyết Yến sẽ sớm quay lại.
Buổi sáng, Dịch Vương gia đầy quyền lực đã đến Hàn San Tự cùng với Tam Hoàng tử. Bây giờ, lão Thái phu nhân của phủ Hộ quốc tướng quân cũng đến đây. Lúc nãy khi Trữ Tuyết Yến vào tự miếu, nàng đã nhìn thấy rất nhiều mã xa khác nhau trong đình xa tràng (bãi đậu mã xa). Thế cho nên mặc dù ở ngưỡng cửa rất yên tĩnh, nhưng bên trong lại có rất nhiều người.
Có chuyện gì đang diễn ra ở đây sao?
Khi Trữ Tuyết Yến đang nghĩ đến điều đó, thanh âm của đám nha hoàn và bà tử vang vọng. "Cẩn thận, lão Thái phu nhân." "Cẩn thận bước chân!" "LãoThái phu nhân..." Nàng biết rằng có nhiều người đang tiến đến đây.
"Thanh Ngư, đưa cho ta một cái khăn lạnh để ta rửa mặt!" Trữ Tuyết Yến nói xong dựa lưng vào đệm mềm, chỉ vào chiếc khăn trong chậu nước.
"Tiểu thư, nước đó rất lạnh!" Thanh Ngư kinh hãi nói.
"Ta không thể đợi được. Nếu lão Thái phu nhân nhìn thấy ta thần sắc khoẻ mạnh nằm ở đây, bà ấy sẽ nghi ngờ." Trữ Tuyết Yến nói. Nàng vừa mới chạy nên sắc mặt nàng trông có sức sống hơn so với khi nàng ở trong đình các. Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng trông không có vẻ gì là mắc bệnh.
"Nhưng tiểu thư, người không thể chịu được ..." Thanh Ngư do dự.
"Nhanh lên, còn đỡ hơn mất mạng!" Trữ Tuyết Yến lộ vẻ sắc bén trong mắt. Tất nhiên nàng biết nước lạnh sẽ làm tổn hại đến thân thể nàng. Đầu tiên đổ mồ hôi, sau đó lại bị lạnh. Đã là ngày cuối thu, nếu dùng khăn lạnh, cơ thể nàng sẽ càng trầm trọng thêm. Nhưng nàng buộc phải làm.
Nàng nhận ra giọng nói nhẹ nhàng của Lan Trữ chứa đựng sự lo lắng trong đó.
Thấy Trữ Tuyết Yến cố chấp làm như vậy, Thanh Ngư biết bây giờ đang dầu sôi lửa bỏng, mọi người đang dần tiến về phía này, nàng cắn răng, nắm chặt chiếc khăn lạnh trong tay đưa cho Trữ Tuyết Yến. Khoảnh khắc Trữ Tuyết Yến đặt nó lên mặt, nàng hơi run lên vì lạnh.
Cơ thể của nàng quá yếu để chịu đựng nó. Nàng tự cảm thấy sự run rẩy của bản thânn khi hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Nhưng nàng không thể dừng lại. Cắn chặt môi, lau thật mạnh trên khuôn mặt. Máu rỉ ra từ vết cắn, chảy vào trong miệng khiến nàng tỉnh táo hơn. Nàng sai Thanh Ngư ngâm chiếc khăn vào nước lạnh một lần nữa.
Nàng lặp lại vài lần cho đến khi hơi nóng bay đi. Trữ Tuyết Yến nằm xuống với mái tóc rối bù. Khuôn mặt tái nhợt của nàng không chút huyết sắc, huống chi là ửng hồng, cơ thể run rẩy. Thanh Ngư nhận ra có gì đó không đúng ở nàng, giọt lệ gần như trào ra từ trong mắt khi nàng quấn Trữ Tuyết Yến bằng chăn bông.
Khi họ vừa làm xong những việc đó trong hoảng loạn, cánh cửa bật mở ra. Lão Thái phu nhân xuất hiện ở ngay cửa cùng với nha hoàn và bà tử. Lan Trữ đi phía trước để dẫn đường cho họ. Khi thấy sa giường được vén lên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì ngã xuống. Vừa rồi nàng liên tục cản trở khiến lão Thái phu nhân rất không vui. Không còn lựa chọn nào khác nàng đành phải dẫn bà vào trong.
May quá Ngũ tiểu thư đã quay trở lại.
Trữ Tuyết Yến nhắm mắt nằm ở trên giường. Không thể biết được nàng có choáng váng hay không nhưng có thể nhận ra rằng nàng không được khỏe. Nàng cố sức mở mắt ra, ngẩng đầu lên, giả vờ ngạc nhiên khi nhìn thấy lão Thái phu nhân. Gượng ngồi dậy, chống đỡ dọc theo chiếc giường, nhưng nàng quá yếu nên đã ngã trở lại. Nàng thở hổn hển nằm trên giường.
Thanh Ngư và Lan Trữ hét lên, lao đến bên giường. Trữ Tuyết Yến khẽ mở mắt, yếu ớt nói: "Tổ mẫu." Sau đó, nàng không thể nói thêm được gì nữa.
Lão Thái phu nhân vừa rồi rất không vui vì Trữ Tuyết Yến đã được thông báo rằng bà sẽ đến nhưng lại không đứng đợi ở đại môn tự miếu. Bà lộ rõ vẻ không hài lòng trên khuôn mặt suốt dọc đường đi.
Nhưng khi nhìn thấy Trữ Tuyết Yến đang ốm nằm trên giường, bà lập tức tức giận liếc nhìn bà tử ở phía sau. Chính bà ta đã nói với bà rằng Trữ Tuyết Yến đã khỏi bệnh. Nhưng nhìn bây giờ xem, nàng còn tệ hơn khi ở trong phủ đệ.
Sự cố về chuyện của Minh phu nhân vẫn chưa qua đi. Lão Thái phu nhân không muốn có chuyện gì xảy ra với Trữ Tuyết Yến. Thấy nàng ốm thành ra như vậy, bà không trách nàng nữa. Cho những người khác đợi ở bên ngoài, bà vào trong phòng cùng với hai nha hoàn thân cận.
"Ngũ tôn nữ, chuyện gì đã xảy ra? Làm sao cháu lại trở nặng hơn thế này? Mấy ngày trước ta nghe nói rằng cháu đã khá hơn", lão Thái phu nhân dịu dàng nói, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường.
Thanh Ngư và Lan Trữ đỡ Trữ Tuyết Yến ngồi thẳng dậy. Đặt đệm ấm phía sau nàng. Thanh Ngư quỳ trên mặt đất nói: "Bẩm lão Thái phu nhân, Ngũ tiểu thư trước đó đã khá hơn. Nhưng người nghe phương trượng nói rằng trước khi chép kinh Phật nên tắm rửa, thay y phục, sẽ giúp người thành khẩn hơn khi cầu nguyện cho ngài và gia quyến. Ngũ tiểu thư đã chép kinh đến tận nửa đêm hôm qua, chúng nô tì không thể ngăn được người nên hôm nay người mới trở thành như thế này. "
"Thanh Ngư ... đừng nói nữa ..." Trữ Tuyết Yến yếu ớt nói. Nàng cố ngăn Thanh Ngư lại, nhưng lại quá yếu để làm chuyện đó. Nàng hầu như không thể thở được sau khi nói.
"Được rồi, Ngũ tôn nữ, đừng nói nữa. Có xem qua Đại phu chưa?" Khuôn mặt lão Thái phu nhân hiện lên vẻ từ ái khi nghe Trữ Tuyết Yến bị ốm vì cầu nguyện cho bà, mặc dù bà không thích Trữ Tuyết Yến chút nào.
"Sáng nay nô tì mới phát hiện ra chuyện này. Nô tì đi tìm Đại phu nhưng không tìm thấy được ai trong tự miếu. Nghe nói có một phương trượng rất giỏi về y thuật nên nô tì định đi mời ngài đến xem. Nhưng hôm nay có một đại nhân vật đến đây nên nô tì đành đợi bên ngoài một lúc nhưng vẫn không thể vào được. Không còn cách nào khác nô tì đành đi ra phía trước nên mới tình cờ gặp lão Thái phu nhân. " Lan Trữ tiếp lời, hoàn thành toàn bộ câu chuyện.