Chương 32: Cuộc Hội Ngộ Của Cữu Phụ Và Cháu Gái

"Lại đây ngồi xuống đi." Phu nhân lộ rõ vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt, cảm xúc phức tạp hiện lên từ đáy mắt. Có chút đau lòng trong mắt bà, vươn tay chỉ vào chiếc ghế đá bên cạnh bảo Trữ Tuyết Yến ngồi xuống.

"Đa tạ cữu mẫu!" Trữ Tuyết Yến điềm tĩnh trở lại. Vị cữu mẫu trước mặt nàng là một nữ tử rất thông minh. Bà đã nghi ngờ thân phận của Trữ Tuyết Yến trước đó, nhưng không hỏi thẳng mà chỉ dùng lời nói để kiểm chứng danh tính của nàng. Trữ Tuyết Yến nhận ra rằng khuôn mặt nhợt nhạt và cơ thể ốm yếu của nàng là nhược điểm khiến người khác dễ dàng nghi ngờ về thân phận nàng.

Trữ Tuyết Yến rất ít thủ hạ. Mặc dù hai nha hoàn của nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn cần phải tự mình xử lý một số sự vụ. Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc cải trang thành hạ nhân, dùng ngoại y rộng để che dấu hành tung của mình. Nhưng bất kỳ người từng trải nào cũng có thể dễ dàng nhận ra nàng là một nữ tử mỏng manh ốm yếu.

"Yến Nhi, hắn là hài tử của cữu phụ con, con có thể gọi hắn là Hoa ca. Hoa Nhi, đây là Yến muội muội." Phu nhân giới thiệu họ với nhau.

"Gặp qua Yến muội muội," Hoa Nhi thờ ơ nói sau khi tỉnh dậy từ cú sốc. Môi hắn cong lên đầy chế nhạo. Nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói, "Ngoại y của Yến muội thật đẹp, may mắn là nương ta tinh mắt để ý đến muội. Nếu không, chúng ta đã bỏ lỡ muội rồi."

Trữ Tuyết Yến thực sự không biết tại sao biểu ca lại tức giận với nàng. Nàng ngước đôi mắt xinh xắn lên, mỉm cười, không hề có ác cảm với hắn. "Gặp qua Hoa ca ca."

Thấy Trữ Tuyết Yến chân thành hành bán lễ với hắn, Minh Viến Hoa không thể làm khó nàng hơn. Hắn hừ lạnh rồi quay người lại, không để ý đến Trữ Tuyết Yến. Hắn có vẻ rất tức giận. Mặc dù trông hắn lớn hơn Trữ Tuyết Yến một, hai tuổi, nhưng vẫn ấu trĩ như một hài tử. Trữ Tuyết Yến cảm thấy có chút khôi hài.

Biểu ca thật sự không thích nàng! Điều đó được thể hiện rõ trên khuôn mặt của hắn!

"Phu nhân, thiếu gia, tướng quân sắp tới! Tướng quân sắp tới rồi!" Một bà tử đứng bên đường đột ngột hét lên. Một trong số họ thậm chí còn vừa chạy vừa hét.

Ba người trong đình các lập tức đứng dậy, phấn khích cùng nhìn về phía chỗ giao lộ. Một toán chiến mã xuất hiện mờ ảo trong khói bụi, chạy thật nhanh về phía này...

Năm, sáu chiến mã cùng nhau dừng lại ở Thập Lí Các. Trữ Tuyết Yến nhìn rõ một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi đi đầu. Hắn thành thục nhấc chân xuống ngựa, sải bước vào đình. Minh phu nhân hào hứng bước tới, cầm chiếc khăn tay hơi run run.

Bà là một nữ nhân luôn ổn trọng nhưng khoảnh khắc này cũng không thể kìm lại mình.

"Tướng quân ... chàng... chàng đã trở lại!" Bà nghẹn ngào nói. Những giọt lệ dâng trào trong đôi mắt khiến chúng đỏ hoe.

"Yên Nhi? Sao nàng lại ở đây?" Minh Phi Dũng không ngờ thê tử mình lại ở đây khiến hắn rất ngạc nhiên. Hắn đã viết một lá thư báo rằng sẽ trở lại, nhưng họ không cần đến đón vì hắn muốn trò chuyện với cháu gái của mình trước.



"Thϊếp ... thϊếp tới đây vì chàng... chàng." Minh phu nhân lắp bắp. Bà vui mừng đến mức nước mắt rơi không ngừng. Phu quân bà đã ở biên cương hơn chục năm mà chưa một lần quay trở về. Bình thường, họ chỉ nhận được những lá thư của hắn. Nghe tin hắn có thể quay trở lại, bà nóng lòng muốn thấy phu quân nên sớm đến đây cùng hài nhi để gặp được hắn sớm hơn.

"Đừng khóc. Cũng đã lớn tuổi rồi, bọn trẻ cười cho đấy. Đây là ... Hoa Nhi sao? Nhìn xem, hắn đã lớn thế này rồi!" Nhìn thấy những giọt nước mắt của thê tử, Minh Phi Dũng cảm thấy đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. Khuôn mặt hắn toát lên vẻ dịu dàng. Hắn nhìn về phía Minh Viến Hoa, cảm thấy rất hài lòng khi hài nhi mình trông rất mạnh mẽ và cường tráng.

"Viến Hoa gặp qua phụ thân. Phụ thân, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Minh Viến Hoa cũng bị xúc động khi thấy nương mình khóc. Môi hơi run lên một chút, hắn kính cẩn hành lễ với phụ thân mình. Hắn lớn lên cùng với những câu chuyện về phụ thân thông qua lời kể của nương hắn. Biết phụ thân là một tướng quân nên ông phải ở lại trong doanh trại cùng với binh sĩ, hắn rất tự hào về ông. Nhưng khi phụ thân hắn chân thật xuất hiện trước mặt, hắn lại không quá cao hứng.

"Được, được ... mọi thứ đều tốt!" Minh Phi Dũng đáp lời, đôi mắt ngấn lệ. Hắn kéo hài nhi lại gần mình rồi đập mạnh vào bờ vai hắn với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nếu được chọn lại, hắn sẽ không ở biên cương lâu đến như vậy. Trong khoảng thời gian đó, cũng chưa bao giờ quay trở lại một lần nào.

Ánh mắt của Minh Phi Dũng rơi vào người cuối cùng ở đây. Vận trang phục như một hạ nhân, Trữ Tuyết Yến ngay từ đầu đã không thu hút sự chú ý của hắn. Nhưng hắn nhớ lúc nãy thê nhi hắn ngồi với hạ nhân này. Chứng tỏ hạ nhân này không bình thường. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hắn đột ngột dừng lại ánh mắt.

"Cữu phụ, con là Yến Nhi." Trữ Tuyết Yến nói. Không biết tại sao nhưng nàng lại muốn khóc. Nhìn thấy gia quyến họ đoàn tụ, mắt nàng cũng đỏ hoe. Đây đáng lẽ nên là một khung cảnh vui vẻ, nhưng nàng lại cúi đầu xuống vì quá đỗi phấn khích. Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, một nụ cười ấm áp hiện ra trên khuôn mặt.

"Yến Nhi?" Minh Phi Dũng rời tay khỏi vai Minh Viến Hoa. Hắn sải bước đến bên nàng, khẽ nâng môi cười với vẻ cương nghị.

"Ân, cữu phụ, con là Yến Nhi! Nương con ... bà ấy ..." Trữ Tuyết Yến không nhịn được cắn môi. Đối với nàng, nàng không chỉ là Trữ Tử Anh, mà hiện tại còn là Trữ Tuyết Yến. Mọi thứ Trữ Tuyết Yến đã trải qua giống như chính nàng tự trải nghiệm nó. Trong thâm tâm nàng, nàng đã xem Minh phu nhân như thân mẫu của chính mình. Nên lúc này đây, nàng rất xúc động khi nhìn thấy Minh Phi Dũng.

Nàng thấy mũi mình cay cay, rất muốn khóc. Được tái sinh, nàng chưa bao giờ có cảm xúc này ngay cả khi đối đầu với Dịch Vương gia. Nàng thậm chí còn không thể nói từ "chết" ngay lúc này.

"Cháu gái ngoan của ta, không cần nói nhiều nữa. Ta đã biết tất cả về chuyện của nương con rồi." Minh Phi Dũng đích thực là một vị tướng quân dày dặn kinh nghiệm. Hắn bình tĩnh nhìn Trữ Tuyết Yến từ trên xuống dưới, vươn tay sờ đầu nàng. Thở dài một hơi, an ủi nàng: "Ta biết. Ta biết hết rồi. Cháu gái ngoan, con đã phải chịu nhiều uỷ khuất rồi!"

"Cữu phụ, không phải con. Là nương con mới đúng." Cố gắng kìm nén nỗi đau, Trữ Tuyết Yến nâng khuôn mặt tái nhợt lên.

"Con ăn mặc thế này là để tránh ánh mắt của người khác sao?" Minh Phi Dũng đã hiểu ra ngay sau khi nhìn thấy y phục của nàng. Hắn hài lòng gật đầu, tán thưởng sự thông minh của nàng. Hắn sợ rằng nàng là một kẻ nhát gan, yếu đuối. Giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, khẳng định rằng lời đồn không đúng sự thật.

"Đừng lo lắng, tướng quân. Trước ngồi xuống và uống một tách trà đã." Minh phu nhân đề nghị khi nàng đi về phía họ với đôi mắt đỏ hoe. Nàng tự mình rót tách trà cho Minh Phi Dũng.

Gia quyến ngồi quây quần lại bên nhau. Nha hoàn được lệnh lui ra khỏi đình các. Một số thủ vệ thân tín cũng đứng gác bên ngoài. Trữ Tuyết Yến thả lỏng hai tay, đứng bên cạnh Minh Phi Dũng thay vì ngồi xuống. Bây giờ họ đang ở Thập Lí Các, không gian thoáng đãng, dễ dàng nhìn thấy được toàn cảnh trong đình nếu đứng từ xa. Trữ Tuyết Yến vừa rồi bị choáng ngợp nên mới ngồi xuống cùng với Minh phu nhân. Giờ nàng đã nhận thức được điều này thì không thể mắc phải sai lầm tương tự lần nữa.



Những người ở phủ Hộ quốc tướng quân không được phép để họ biết nàng đến đây gặp cữu phụ mình.

Minh Phi Dũng nhìn thấy hành động của nàng, thầm tán thưởng. Hắn không ngờ Trữ Tuyết Yến ở độ tuổi này lại suy nghĩ thấu đáo như vậy. Mặc dù thân thể suy nhược nhưng nàng đầy cơ trí. Hắn lại thêm đau lòng và càng căm ghét phủ Hộ quốc tướng quân hơn.

Hắn không thể tưởng tượng cuộc sống ở phủ Hộ quốc tướng quân của muội muội và cháu gái mình như thế nào lại khiến một thiếu nữ mỏng manh trưởng thành nhanh như vậy!

"Cữu phụ, tất cả hạ nhân trong phủ Hộ quốc tướng quân đều là người của Lăng phu nhân. Sau cái chết của nương, Hầu gia không hề trừng phạt Lăng phu nhân. Nếu con không thận trọng, cữu phụ sẽ sớm nhận được tin chết bệnh của cháu gái." Trữ Tuyết Yến nói. Nàng có thể nhìn thấy ánh mắt thương xót của Minh Phi Dũng có chút đau đớn, nhưng nàng cố nặn ra một nụ cười với sự cơ trí hiện lên trong mắt.

Rất khó để nàng đối phó với Lăng phu nhân, nhưng Lăng phu nhân lại rất dễ dàng để gϊếŧ chết nàng.

Trước đó, Trữ Tuyết Yến đã cố tình giúp Trữ Tử Nghiên tìm được Trần Hạc Tường, để Trần Hạc Tường tiến vào Hạ phủ, tất nhiên là để trả thù. Nhưng nàng không thể làm thương tổn Trữ Tử Nghiên vào lúc này, Lăng phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Do đó, nàng cần phải diệt trừ Lăng phu nhân trước, sau đó mới giải quyết Trữ Tử Nghiên và Hạ Vũ Hàng.

Trữ Tuyết Yến biết Lăng phu nhân ác độc như thế nào. Nếu nàng tỏ rõ sự căm thù, Lăng phu nhân sẽ tàn nhẫn gϊếŧ nàng ngay lập tức. Nương nàng đã mất, không còn ai đứng ra bảo vệ nàng trong phủ đệ. Sẽ chẳng ai quan tâm nếu nàng chết không rõ lý do như nương nàng.

Lão Thái phu nhân chỉ quan tâm đến danh tiếng và tiền tài của phủ Hộ quốc tướng quân. Bà đã bỏ mặt Trữ Tuyết Yến rất nhiều năm trước. Bây giờ lão Thái phu nhân có chút chú ý tới nàng, nhưng so với những tôn nữ khác, Trữ Tuyết Yến chẳng là gì cả nên lão Thái phu nhân sẽ không mạo hiểm chọc giận Lăng phu nhân vì nàng.

Trữ Tuyết Yến cần phải thận trọng hơn để bảo toàn tính mệnh cho mình. Chỉ khi còn sống, nàng mới có thể báo thù cho chính mình và nương, kéo kẻ thù xuống địa ngục đẫm máu.

Nợ máu trả bằng máu. Nàng không bao giờ quên được nỗi tuyệt vọng trong cái chết của mình.

Tính kế từng bước một, dẫn từng người một đến cái chết của chính họ là tất cả mục đích cho sự tái sinh của nàng.

"Pa" Minh Phi Dũng đập mạnh vào bàn đá khiến chiếc bàn rung chuyển, suýt ngã đổ. Hắn mắng: "Hắn dám!". Nếu muội muội hắn không giả vờ có một cuộc sống tốt đẹp ở đó, cãi nhau với hắn và yêu cầu hắn hãy mặc kệ nàng, hắn cũng sẽ không bỏ mặt nàng lâu như vậy.

"Cữu phụ, người đừng tức giận. Sau này cháu gái sẽ không để bọn họ bắt nạt cháu nữa." Trữ Tuyết Yến nhẹ nhàng nói. Nàng thực sự cảm thấy thân cận với người cữu phụ này. Đúng như lời Hàn ma ma nói, cữu phụ vô cùng yêu thương nàng. Khi hắn nhắc về nương nàng, đôi mắt đỏ lên vì đau đớn. Nàng có thể khẳng định rằng hắn thật lòng yêu quý nàng và nương.

Trữ Tuyết Yến giờ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.