Chương 3: Đột nhập

Cô trở lại căn hộ bên ngoài đường vành đai thứ tư, về đến nhà cũng đã năm giờ, bầu trời phía Tây lúc chạng vạng nhuộm màu lộng lẫy, giống như ngàn vạn sinh mệnh đang nở rộ.

Tịch Đồng trầm lặng viết một nửa bản thảo, cô phát hiện quả thật có một số số liệu không rõ ràng, ngày mai nhất định phải gọi điện cho Tiết Lĩnh.

Điện thoại di động rung liên hồi, nhóm học muội muốn tán tỉnh thầy Tiết rối rít than thở. Văn Trừng người ta là thiên kim đại tiểu thư của tư bản Đông Nhạc, vừa xinh đẹp vừa có tiền mà Tiết Lĩnh còn không coi trọng, nên họ chắc chắn không có cơ hội.

Tịch Đồng không khỏi bật cười trước sự ngốc nghếch của mấy đứa nhỏ này. Cô rót ly nước chanh, đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cớ.

Cô vừa mở weibo vừa viết.

À, đầu bản tin là Ngân Thành.

Click mở chín ô vuông, người phụ nữ trẻ tuổi cao gầy khoác tay của người đàn ông, chầm chậm từ trên thảm đỏ bước lên bậc thềm. Chiếc váy đuôi cá màu vàng xinh đẹp như nước lướt qua đôi giày da được làm thủ công tinh xảo của anh, cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi hương thơm phức của nước hoa.

Thời gian phát hành là nửa giờ trước, địa điểm là lối vào Trung tâm mua sắm Khai Long ở trung tâm thành phố. Trung tâm mua sắm này là thành quả đầu tư của Hách Động Minh vào năm ngoái. Văn Trừng thay mặt tư bản Đông Nhạc cắt băng khánh thành. Về việc tại sao Mạnh Dịch lại phá lệ đi tham gia hoạt động mà anh ghét như vậy, Tịch Đồng lười để ý, cũng lười suy nghĩ sâu hơn.

Gần đây anh rất thân thiết với Đông Nhạc, rất hớn hở.

Cuộn chuột xuống, một dòng bình luận nóng bỏng nhịp nhàng xuất hiện: [Xem ra mị lực của giáo sư Tiết không mạnh bằng Mạnh tổng rồi 23333]

Có người bình luận: [Mạnh tổng là chủ tịch tập đoàn quốc tế ME đấy, tư sản Ngân Hồ có thể so sánh với ME sao? Giáo sư Tiết thất bại trong việc theo đuổi bạn gái vì bối cảnh, thật là muốn đẩy thuyền anh ấy với Mạnh tổng!]

Tịch Đồng tắt máy tính, chọn đồ ăn, làm cơm, rửa chén, khóa cửa không nói, còn phải chặn một chiếc ghế ở cửa.

Lúc lên giường đi ngủ cô hoàn toàn quên chuyện cặp táp.

Nửa đêm cô bừng tỉnh, tiếng vòi nước chảy rất rõ trong một phòng một sảnh rộng ba mươi mét vuông. Cô cầm bình xịt chống sói, lặng lẽ trèo xuống giường, mới mở cửa phòng ngủ ra một kẽ hở, cả người đã bị đẩy ngã về phía sau.

Chai bình xịt rơi xuống đất phát ra tiếng lạch lạch, Tịch Đồng kêu thảm một tiếng.

"Tịch Đồng!"

Một mùi rượu thoang thoảng ở đối diện xông về phía cô, cô dùng sức đẩy anh ra, cũng bị dọa sợ đến bối rối: "Anh, anh vào bằng cách nào? ... Mạnh Dịch, Mạnh Dịch! Anh làm gì vậy? Đừng..."

Bàn tay to lớn của anh vén váy ngủ của cô lên, chạm vào cả hai đôi chân trần của cô, không nghe thấy cô kêu lên đau đớn, cau mày: "Đập vào đâu? Chân?"

Đầu Tịch Đồng có chút choáng váng, anh đây là đang lo lắng cho cô sao?

Cô phản ứng lại, lắc đầu một cái: "Không đập phải... Không phải, anh sờ tôi làm gì, hỏi một câu là được rồi!"

Mạnh Dịch chính là muốn sờ.

Anh không chỉ muốn sờ, còn muốn nhìn. Anh giơ tay bật đèn, đè cô xuống giường, nhấc một chân cô đặt lên vai anh.

Tịch Đồng còn hét thảm thiết hơn mới vừa rồi nữa, bịt mắt lại.

Mạnh Dịch cởϊ áσ còn nhanh hơn con chó của anh nuôi bắt đĩa nhựa. Anh kéo áo khoác ném xuống đất, chìa khóa trong túi rơi ra kêu lạch cạch một tiếng, Tịch Đồng liếc nhìn qua kẽ ngón tay.

Tổn thọ, anh lấy chìa khóa nhà của cô khi nào? !

Cô giãy giụa, đá anh: "Anh đây là cưỡng ép, vi phạm hợp đồng!"

Mạnh Dịch cởϊ qυầи của anh còn nhanh hơn so với cởϊ áσ, hung khí "Án binh bất động chờ thời cơ", nhưng động tác của anh lại dừng lại.

Mới vừa rửa tay xong, trên tay còn có nước, thật lạnh.

"Hợp đồng hợp đồng hợp đồng..." Cô vẫn còn bừng bừng khí thế kêu.

Hợp đồng chết tiệt.

Anh che hai tay dưới chăn một hồi, bình tĩnh hỏi: "Điều nào?"

Tịch Đồng nói cho anh: "Điều thứ mười ba, Bên A không thể cưỡng ép đối phương!"

Mạnh Dịch cong cong môi. Tuy là cô đã quen nhìn khuôn mặt này của anh, cũng không tránh được thấy lóa mắt dưới ánh đèn màu cam.

"Bên B giải thích một chút."

Tịch Đồng giải thích cho anh: "Chính là, nếu tôi nói tôi không muốn, anh không thể chạm vào tôi."

Mạnh Dịch gật đầu, kẹp chặt eo cô, tay trái che đi hơi nóng, ngón cái đẩy bụi cỏ ra hai bên, vuốt nhè nhẹ đầṳ ѵú, nhét ngón giữa vào, thẳng tiến đến mục tiêu quen thuộc, "Muốn không?"

Tịch Đồng không nói gì, tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, biến thành tiếng thở hổn hển.

Anh cắm không nhẹ không nặng hai cái, nước chảy ra: "Tôi hỏi em có muốn không?"

Tịch Đồng cắn chăn nức nở, con ngươi mê ly, gò má hiện lên sắc hoa đào, đáng thương muốn chết.