Chương 2: Rác thải nguy

"Giáo sư Tiết, nghe nói ngài là bạn vong niên của Hách Động Minh tiên sinh của tư bản MD Đông Nhạc phải không?"

Anh ta phối hợp trả lời xong liên tiếp mấy vấn đề, Tịch Đồng đóng nắp bút lại, chợt như vô tình hỏi một câu.

Tiết Lĩnh cũng không ngoài ý muốn, mỉm cười nói: "Tôi với tiểu thư Văn Trừng con gái duy nhất của Hách tiên sinh có quan hệ không tệ, phóng viên Tịch muốn biết chuyện này phải không?"

Tịch Đồng nghiêm túc gật đầu một cái, nhận tội: "Có mấy học muội ngành tài chính đại học A biết hôm nay tôi có buổi phỏng vấn với anh nên nhờ tôi hỏi, anh phải trả lời đúng sự thật."

"Tôi tạm thời không có ý định yêu đương." Tiết Lĩnh nghiêm túc nói, "Một người bước sang tuổi ba mươi, nên có quan điểm rõ ràng về cuộc đời mình. Đến bây giờ tôi còn chưa gặp được cô gái có thể hấp dẫn tôi, có thể sau này cũng sẽ không gặp phải, huống chi, ở nơi này thầy trò yêu nhau bị cấm đoán tuyệt đối."

Tịch Đồng tiếc hận gửi WeChat cho nhóm học muội, nên không chú ý ánh mắt của anh ta dừng lại chốc lát trên cửa sổ thủy tinh sau lưng cô.

"Có lẽ sau này sẽ gặp được, giáo sư Tiết đừng kết luận sớm như vậy nha."

Cảm giác nói chuyện với Tiết Lĩnh khá vui, Tịch Đồng hiếm khi tỏ ra thoải mái khi làm việc. Cô thả lỏng cơ mặt, cười híp mắt nhìn anh ta, vuốt mái tóc dài đến sau tai.

Ánh mắt Tiết Lĩnh lại di chuyển đến khuôn mặt thanh tú sạch sẽ của cô, nhấp một ngụm cà phê đen, ánh sáng nơi khóe mắt như muốn tràn ra, vừa nhu vừa sáng.

Người đàn ông này cũng tốt quá đi... Tịch Đồng đang xúc động lần thứ hai thì một luồng khí lạnh như băng từ phía sau ập tới.

"Tiết tiên sinh."

Lời còn chưa dứt, cô đã bị người nọ bóp eo xách lên, kể cả máy tính xách tay và bút máy đều bị anh tức tốc nhét vào trong túi công văn.

Tịch Đồng nhắm hai mắt, "Xin lỗi giáo sư Tiết. Tôi có chút chuyện phải đi. Nếu như tập san cần tua phỏng vấn thứ hai, có thể vẫn là tôi."

Tiết Lĩnh nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người mới đến, đưa tay ra cười cười: "Mạnh tổng, lại gặp rồi."

Mạnh Dịch nhìn chòng chọc anh ta mấy giây, mới đưa tay ra, bắt hết sức qua loa lấy lệ.

"Phóng viên Tịch, nội dung phỏng vấn hôm nay liên quan đến rất nhiều số liệu, ngày mai tôi sẽ nhờ thư ký chuyển tài liệu đến đơn vị của cô, nếu như cô có chỗ nào không hiểu, hoan nghênh gọi điện thoại cho tôi."

Nói đến mức này ngay trước mặt Mạnh Dịch, Tịch Đồng cảm kích hơn nhưng cũng kinh hồn, trong đầu cô như đang trải qua mười cực hình của triều đại Mãn Châu.

Đại lão à, anh có thể đừng nói nữa không...

Thật may Tiết Lĩnh cũng không có nhiều thời gian, lịch sự chào hỏi, rồi lái chiếc Porsche màu đen mới toanh của mình đi.

Tịch Đồng bị máy điều hòa thổi cho choáng váng, lúc đi theo Mạnh Dịch xuống bậc thang, cô không biết sợ chết nói một câu, phát ra từ đáy lòng:

"Oa, xe của anh ấy đẹp quá."

Mạnh Dịch không lên tiếng, anh ném cặp táp cho cô, vừa đóng cửa xe Mercedes-Benz G, ý là kêu cô lăn đi.

Tịch Đồng ghét cay ghét đắng tính tình của tên đàn ông chó này. Nhà tư bản hút máu, nhà tư bản họ Mạnh giống như một con đỉa phiên bản giới hạn được tà thuật nuôi dưỡng. Hất anh thì anh không đi, không hất anh anh liền ăn uống no đủ rút điểu vô tình, mà thiếu máu chỉ có cô.

Anh đưa túi của anh cho cô nhất định là buổi tối muốn tới lấy.

Có lẽ dùng từ "đòi" sẽ phù hợp hơn.

Cô không có gan vứt nó đi, đứng bên cạnh thùng rác một lúc lâu, suy nghĩ xem cái tên Mạnh Dịch chó má này là rác vô cơ hay là rác hữu cơ, cuối cùng cô nhớ ra có một cách phân loại khác: rác thải nguy.

Dù sao thì đó cũng là loại rác không thể tái chế, heo cũng không thể ăn loại kia.