Chương 20: Nhược điểm

Được rồi được rồi.

Tịch Đồng bất đắc dĩ nhận lấy, "Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé. Váy và đồ lót cũng nhuộm thành như vậy rồi, giữ lại làm gì? Dùng làm giẻ lau?"

Mạnh Dịch: "..."

Không phải là cô không cho anh ném sao?

Anh xụ mặt xuống: "Ăn xong rồi? Rửa bát đi."

Tịch Đồng biết nghe lời đi đến cạnh bồn rửa, sau đó quay người lấy một ấm nước có tay cầm dài trong tủ ra.

Mạnh Dịch: "Làm gì?"

Tịch Đồng sờ đầu một cái: "Thỏa thuận nói là tôi sẽ giúp anh trồng hoa và nuôi chó, nhưng hôm nay tôi lại không làm gì cả."

Mạnh Dịch cảm thấy xế chiều hôm nay cô làm khá tốt, nhưng anh chưa thỏa mãn.

Nhưng anh vẫn để cô ra ban công và tưới nước cho từng cây xanh tươi.

Giọng cô từ xa vọng lại: "Mạnh Dịch, anh có đinh sắt không?"

"Cần đinh làm gì?"

Cô thò đầu ra khỏi cầu thang, dùng ánh mắt dương dương đắc ý "Tổng tài cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó" nhìn anh.

"Thả vào nước nơi để giỏ xanh trong phòng, giỏ xanh như sắt, lá sẽ không ố vàng."

Mạnh Dịch bảo cô đợi, anh đi vào phòng vệ sinh, hạ giọng gọi điện thoại cho quản gia: "Ở nhà có cái đinh sắt nào không? Tôi định nuôi trầu bà vàng, thả một cây vào nước."

Quản gia: "..."

Cúp điện thoại, anh nhìn thời gian cũng sắp mười hai giờ, giờ này mà nói chuyện này với người ta, anh nhất định chính là một thằng ngốc.

Anh tìm cho cô một cái đinh, thấy cô tưới xong hoa lại không ở yên, muốn cho chó ăn.

"Ca Cao ăn tối chưa?" Bình thường buổi sáng ăn một bữa, buổi chiều một bữa, nhưng chiều nay lại chưa cho nó ăn.

"Chưa." Mạnh Dịch buột miệng nói.

Tịch Đồng nhiệt tình múc một chậu thức ăn cho chó đi vào phòng chó. Chú chó lông vàng đang ngủ, rất không hiểu tại sao cô lại đến chỗ mình vào lúc này, lười biếng dùng mũi huých nhẹ cô.

"Không ăn cơm sao được chứ? Cũng không đói bụng sao... Ăn đi ăn đi."

Chú chó lông vàng liếc nhìn bát thức ăn một cái, lại nhìn ba mình một cái.

Tịch Đồng hỏi Mạnh Dịch: "Tại sao nó không ăn? Chó lông vàng có dạ dày thủy tinh, không thể để dạ dày bị bệnh được."

Mạnh Dịch nói: "Nó sẽ ăn."

Chú chó lông vàng nhe răng ăng ẳng một tiếng, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu nhai thức ăn cho chó.

Tịch Đồng nhìn xem còn lại bao nhiêu hạt rồi nói: "Đứa bé ngoan không thể lãng phí thức ăn. Nào, liếʍ và rửa bát đi."

Chú chó lông vàng u oán nhìn cô, tượng trưng liếʍ liếʍ cái bát.

Tịch Đồng hài lòng cầm bát đi vào phòng bếp, rửa chung với bát đĩa.

Mạnh Dịch xoa đầu con chó với vẻ xin lỗi: "Ngày mai chỉ cho mày ăn một bữa."

Chú chó không vui vẻ chút nào, chỉ có thể đi tới đi lui trong phòng.

Mạnh Dịch không muốn nói cho cô biết cô tưới hoa lần thứ hai, cũng cho chó ăn lần thứ hai.

Nếu cô biết anh đã làm tất cả những chuyện này, căn bản anh cũng không còn chút tôn nghiêm nào.

Tịch Đồng rửa bát xong rồi lên lầu về phòng mình. Trước kia Mạnh Dịch làm cô trong biệt thự, nhưng không để cô sống ở đây, đây là lần đầu tiên cô chiếm dụng không gian ở đây. Căn phòng này thông với phòng ngủ chính của anh, trên tường gỗ có một cánh cửa thông nối ẩn, bên trong cửa là một phòng tắm lớn, từ cửa sổ phòng tắm có thể nhìn thấy ánh đèn thành phố phía xa.

Thiết kế này quá nham hiểm, anh có khóa vân tay, anh có thể vào phòng cô qua cánh cửa này, hoặc kéo cô vào tắm, đặc biệt tắm rửa thật kỹ cho cô.

Tịch Đồng cảm thấy mình nhất định phải chống đỡ qua ba tháng này.

Người đàn ông này rất nguy hiểm, anh biết tất cả nhược điểm của cô, hơn nữa vui vẻ đứng trên cao cướp đoạt tất cả.

Vậy anh có nhược điểm không?

Đã từng có sao?

Cô nhớ tới đến những vết sẹo cũ trên lưng anh, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn ME, được ba mẹ yêu thương, vệ sĩ cũng không ít, tại sao lại bị thương?

Có thể là trước kia bị người khác bắt cóc.

Nhưng cô đã tìm kiếm tất cả tin tức về anh nhưng không có. Bắt đầu từ mười hai tuổi anh đã thường xuyên xuất hiện trước công chúng, trở thành người cầm lái đứng trước làn sóng của thời đại.

Cô tắt đèn, nằm trên giường lớn thở dài rồi than thở biến mất ở trong bóng tối.

"Mạnh Dịch à..."

Mạnh Dịch đã gửi tin nhắn cho Diệp Bích, nói Tịch Đồng đã quyết định chuyển đến nhà anh ở.

Mối quan hệ giả tạo giữa bạn trai và bạn gái vẫn tiếp tục như vậy, cũng may mấy ngày sau đó Mạnh Dịch đều không chạm vào cô, anh bận rộn công việc nên đi sớm về muộn, Tịch Đồng khéo léo gợi ý lúc làm bữa tối cho anh:

"Thật ra thì anh không cần phải quay về. Dù sao trong văn phòng cũng có một cái giường, còn có thể ngủ nhiều thêm một tiếng."

Mạnh Dịch trải khăn ăn lên đùi: "Tôi là nhà tư bản, lấy bóc lột người lao động làm thú vui. Tại sao không trở về nhà làm cho em vui vẻ?"

Tịch Đồng nghĩ, sao anh có thể vô lý mà vẫn có thể tỏ ra như đúng rồi vậy.

Anh uống rượu, ăn thịt, nhìn cô, cảm thấy rất sảng khoái, nếu lại làm lần nữa, cả đời anh sẽ thăng hoa.