Chương 19: Ôm một cái

Mặt trời dời khỏi cửa sổ.

Trước mắt tối lại, mặt anh cách mặt cô rất gần, cố chấp đưa mắt nhìn cô, sau đó hôn rất nhẹ lên mi tâm, chóp mũi, môi.

Tịch Đồng bị anh làm cho choáng váng, không biết mình đang ở đâu, đôi môi khô ráo lướt qua dưới tai anh, hơi thở mong manh: "Ôm một cái."

Mạnh Dịch ôm cô, vùi đầu trong cổ cô để sưởi ấm.

Anh đứng đó một lúc, nhấn nút giặt nhanh. Tịch Đồng nghe "đinh" một tiếng, liếc một cái: "Xin anh, thật sự không cần, tôi sợ..."

Mạnh Dịch thấy người cô cứng ngắc, bật cười: "Lấy son môi ra rồi giặt thêm lần nữa."

Cái này có thể giặt sạch sao... Sợ là quần áo cũng hỏng mất rồi. Anh cũng không biết mua cho cô cái mới, rộng lượng với người khác như vậy nhưng lại keo kiệt với cô.

Tịch Đồng nghĩ như vậy, nhắm mắt lại liền ngủ mất.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình tiết kiệm được sức lực để dọn nhà.

Bình thường làm xong tâm trạng của Mạnh Dịch đều rất tốt, anh sẽ giúp cô làm một ít chuyện, ví dụ như giặt ga trải giường, lau sàn, phơi quần áo hoặc lái xe đến căn hộ của cô và mang quần áo, giày dép và tài liệu cho cô.

Chiếc váy xanh da trời của cô chuyển sang màu tím, một đậm một nhạt, treo trên giá phơi quần áo, áo ngực và qυầи ɭóŧ màu trắng cũng chuyển sang màu đỏ, còn bộ da cừu Givenchy chết oan uổng của cô nằm trong thùng rác.

Mười một giờ tối, Trần Du không biết đem từ đâu hộp quà Giáng sinh son môi trái mùa đến nhà Mạnh Dịch, vừa vặn liếc thấy Tịch Đồng đang loạng choạng đi xuống cầu thang, nếu không phải Mạnh Dịch kịp thời kéo cô một cái, thì cô đã phải biểu diễn một cú đá khiến máu bắn tung tóe khắp biệt thự.

Tịch Đồng ngủ đến ngẩn ra, áo sơ mi trắng trên người là Mạnh Dịch thay cho cô, làm váy mặc ở nhà, cài đến cúc thứ hai, để lộ vết hôn rất nhỏ ở cổ, cô mỏng manh đến mức trông như bị chủ nghĩa tư bản tra tấn.

Mạnh Dịch kêu cô đến bàn ăn dùng bữa, chặn tầm nhìn của Trần Du: "Bên Đông Nhạc nói thế nào?"

"20% cổ phần đối với Hách Đông Minh không thành vấn đề, nhưng hai thành viên hội đồng quản trị Đỗ Huy và Dương Kính đều không hài lòng. Nếu chúng ta lấy được 20%, sẽ vượt quá phần của họ. Hai người này đang tranh giành vị trí CEO tiếp theo của Đông Nhạc."

Mạnh Dịch gật đầu một cái, "Tra đi."

Trần Du chịu thương chịu khó, lập tức trở về công ty. Lúc đi mới nhớ ra: "Tiên sinh, Tần Lập hỏi anh có phải không có ý định trở về Canada không."

Tần Lập là thân tín nhiều năm của anh, Mạnh Dịch tới Trung Quốc, ông ấy chính là người đại diện quyết định của trụ sở chính.

Mạnh Dịch dập tàn thuốc, ánh mắt rơi vào vườn hoa trong bóng đêm, "Còn phải trở về ít nhất hai lần. Kêu ông ấy chống đỡ một đoạn thời gian, tôi có chuyện khác phải làm."

Trở về ít nhất hai lần, là không có ý định ở lâu dài.

Trần Du không biết tại sao, thị trường Trung Quốc đang trong giai đoạn trưởng thành, rào cản gia nhập thấp và chi phí rút giá cao, người cạnh tranh của ME cũng không ít. Anh ta vẫn chưa tu luyện đến cái cảnh giới kia của Tần Lập, anh ta luôn có nhiều nghi ngờ khác nhau về mệnh lệnh của ông chủ, anh ta sẽ suy nghĩ nhiều hơn và làm nhiều hơn theo sự hiểu biết của chính mình, đôi khi anh ta sẽ hiểu sai, vì vậy anh ta chỉ có thể là một trợ lý cá nhân cao cấp, mà không phải là giống như Tần Lập từ thư ký đến thành viên hội đồng quản trị.

Nhưng anh ta mới đi theo Mạnh Dịch thời gian ngắn, trên người của Mạnh Dịch có rất nhiều bí mật, anh ta cũng không biết.

Ví dụ như vết sẹo trên lưng anh, quan hệ của anh với Hách Động Minh, mối quan hệ của anh với ngân sách, mối quan hệ vượt quá mức bình thường của anh với cô phóng viên nhỏ này.

Trần Du đi ra vườn hoa, thấy đèn phòng khách vẫn sáng, mùi bánh mì nướng từ rèm cửa sổ bay ra. Anh ta lắc đầu một cái, có chút đói bụng, anh ta đi tìm son môi còn chưa kịp ăn tối.

Tịch Đồng ăn như hổ đói, ba đến năm miếng đã ăn xong ngũ cốc ngâm sữa và bánh sừng bò chocolate.

Dù cô vẫn đói, nhưng Mạnh Dịch không cho cô ăn quá nhiều: "Không phải giờ cơm, ban đêm đừng ăn nhiều như vậy, sáng mai ăn tiếp."

Tịch Đồng bĩu môi một cái, mở hộp quà giáng sinh ra. Là loại đồ vật nhỏ phổ biến ở nước ngoài tháo một cái là ra, ngay cả tháo hộp hai mươi ngày cô cũng lập tức có thể tháo hết, sau đó liền bị kinh sợ.

Đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím... Cô không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên: "Thư ký Trần lấy đâu ra nhiều màu son thế? Không phải, anh chỉ cần trả cho tôi một miếng da cừu là được, vàng, lục, lam, tím tôi cầm để vẽ sao?"

Mạnh Dịch nói: "Trần Du nói bôi lên miệng đều đỏ lòm như nhau."

---

Mạnh tổng: Trên miệng đỏ lòm, có gì khác nhau sao?