Chương 5.1: Tôi không muốn về nhà

Cơ thể lạnh đến thấu xương, Châu Khải mơ hồ bế tôi vào phòng, đút cho tôi một ly trà gừng đường nâu rồi lau khô mái tóc ướt của tôi. Sau đó, tôi ngất đi với một cơn đau đầu ập tới và không còn ấn tượng gì trước đó.

Mười giờ đêm, cậu ta đánh thức tôi, “ Đại Hoan, tỉnh dậy, cha cậu đang tìm kiếm cậu ở khắp mọi nơi. "

Tôi từ từ mở mắt ra, trước mắt vẫn là hình ảnh nước đôi, đầu tôi nặng trĩu, nhưng cơ thể khô ráo và thoải mái, trên người đã mặc một bộ đồng phục học sinh mùa hè cỡ lớn. Tôi nhìn Châu Khải bên cạnh, cuối cùng cũng tỉnh lại, mặt nóng bừng bừng.:"Cậu thay đồ cho tôi?"

Mặt Châu Khải đỏ hơn tôi, cậu ta ho khan, quay mặt đi chỗ khác "Bằng không thì nhìn cậu chết cóng? Tôi là loại người thấy chết không cứu sao? Rõ ràng không phải."

Tôi:…

Tôi vén chăn bông lên, nhảy ra khỏi giường trước mặt cậu ấy, vội vàng từ phòng ngủ của cậu phi nhanh vào toilet. Đóng cửa, cởi đồ, nhìn xuống rồi nhanh chóng mặc lại. Chúa ơi.

Trông phòng tắm một vật hiệu Trương Dạ được đệm bên trong chiếc qυầи ɭóŧ nam hình tam giác màu đen rộng rãi, một mảnh màu đỏ như máu lặng lẽ thấm vào lớp bông gòn trắng.

Vậy thì người này là …

Tôi không còn mặt mũi nào gặp cậu ta nữa.

Qua khe cửa, tôi lưỡng lự, không muốn ra ngoài, một lúc sau, tôi sốt ruột hỏi: "Này, đây có phải là đồ lót của cậu không?"

"Nếu không thì ? Ở đây tôi không thể có qυầи ɭóŧ phụ nữ . Siêu thị ở tầng dưới chỉ bán băng vệ sinh, ngoài ra không có qυầи ɭóŧ. Uh ... việc đó cũng là tôi làm."

Thanh âm cậu ta bất giác dõng dạc hơn: “ Cậu yên tâm , tôi quân tử tự khắc hiểu, lúc thay đồ cho cậu tôi hoàn toàn nhắm mắt lại, cậu không cần áp lực trong lòng,..nhưng nếu mà cậu kiên định bắt tôi chịu trách nghiệm , tôi cũng có thể cân nhắc.”

Tôi mở cửa, nhảy cẫng lên:“Ai cần cậu chịu trách nghiệm?"

Cậu ta nhướng mày thờ ơ nhìn tôi hỏi: "Nếu không, tôi cũng cởi cho cậu một lần? Cậu có muốn không?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Cậu nói lung lung gì vậy. Không cần!"

Điện thoại của cậu ấy lại đổ chuông, khuôn mặt cậu bỗng thay đổi , cậu ấy lo lắng đưa màn hình điện thoại về phía tôi: "Cha cậu nhờ cô San hỏi thăm tình hình của cậu, biết cậu không học lớp tự học ban đêm cũng không về nhà. Chú ấy hỏi khắp mọi người trong nhóm lớp. Tôi gọi điện cho chú ấy và nói rằng cậu ở đây với tôi ... E hèm, ở đây với tôi ... trời mưa làm bài tập , khi hỏi lại nhớ nói như vậy nhé! Chú ấy đã ở dưới nhà rồi, cậu xuống nhà nhanh lên. ",

Tôi bình tĩnh liếc nhìn dãy số quen thuộc đang rung trên màn hình của cậu, nhưng cũng bình tĩnh mà khoanh tay trước ngực, vô cảm nói: “Tôi không muốn về nhà."

“ Bà cô ah , tiểu cô cô , cậu sao vậy , xấu hổ?” Châu Khải ấn đường bỏng rát, mặt đen lại,

"Cha cậu đã nghi ngờ tôi rồi, giọng nói trên điện thoại thật rợn người, nếu mà tới trước cửa thì xong rồi hoàn toàn kết thúc, cậu đi thu dọn nhanh lên! Lần sau cậu chơi bao lâu tùy ý, buổi tối thì quên đi. Cậu nhìn xem quần áo của cậu đang treo trên ban công. Chú ấy màn nhìn thấy tình trạng của chúng ta hiện tại, chú ấy sẽ đánh chết tôi.”

Tôi làm theo lời cậu ấy và nhìn ra ban công, chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng và áo ngực màu trắng của tôi đung đưa trong gió, mặt tôi đỏ bừng, tôi cắn môi và nói, "Cảm ơn , đồ trên người tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cậu."

Trước khi tôi đi ra ngoài, cậu ta nhét một chiếc ô và một gói băng vệ sinh đã xé mở vào túi vải khô, ném vào tay tôi rồi véo mũi tôi: “ Lần sau đừng dầm mưa nữa, có chuyện phiền não cũng không được, thương tổn cơ thể, hiểu không? "

"ừ "

Nghe lời cậu ấy trong tâm khảm tôi bất giác ấm áp, tôi gật đầu "Còn nữa, buổi tối về nhà nhớ kể cho tôi biết có chuyện gì ,nếu tối nay cậu khôngcos thời gian , ngày mai kể cũng không sao"

"Ừ. "

“Chết tiệt,Thẩm Đại Hoan, nói chuyện đàng hoàng”

Tôi ngẩng đầu lên, véo lại mũi cậu ta , lè lưỡi: "Tôi biếtTrâu Tiểu Khải!"

Sau khi véo mũi cậu ta, tôi nhanh chân chạy, trong khi cậu ta đang chư addinhj hình lại được ,tôi chạy ra ngoài với một nụ cười đắc thắng bước vào thang máy và nhanh chóng xuống lầu. Trong bóng tối mưa và sương mù bao trùm màn đêm. Có một nam nhân ngồi xổm ngoài cửa trong suốt, cho dù là ngồi xổm,cảm giác tồn tại của người ấy lại chiễm chệ khiến người khá không thể ngó lơ. Ông mặc một chiếc áo ba lỗ cũ màu đen với một chiếc quần tây ống rộng màu xám sẫm và xỏ chân vào một đôi giày đi biển màu xanh hơn mười nhân dân tệ. Đó là một loại từ trường nội tiết tố khác và dừng như càng đến gần ông khiến tim tôi đập thình thịch. Tuy nhiên, lúc này bóng lưng của ông cô đơn đến lạ , ông trầm mặc, tĩnh lặng như một bức tranh sơn dầu , sự trầm mặc khiến người ta cảm thấy hụt hẫng.

Tôi lặng lẽ mở cửa bước đến bên ông , không nói tiếng nào, tôi cầm lấy ô, đeo cặp bước ra ngoài, như thể không quen biết ông . Thuốc lá đỏ tươi cháy mỏng trên đầu ngón tay lỏng lẻo đang siết chặt của ông, ông hít một hơi thật sâu, đôi mắt hơi nhướng lên, như thể đang quan sát bầu trời đêm nhưng trong mắt ông dường nhưmờ mịt và khuôn mặt ông trầm lặng tới lạ thường. Sau đó, ông nhìn thấy tôi.

"Thaarm Dịch Hoan" Ông ấy gọi tôi bằng một giọng trầm. Âm thanh lạnh hơn bao giờ hết, lạnh hơn tất cả những giọt mưa và tất cả những cơn gió lạnh của đêm này. Tôi phớt lờ ông , làm ngơ và tiếp tục bước về phía trước.