Chương 5.2: Tôi không muốn về nhà

"Thẩm Dịch Hoan!"

Ông ấy đã giận dữ. Một tiếng thở dài bất lực khiến tôi bỏ qua và bước nhanh hơn. Đột nhiên, ông ấy kẹp chặt cánh tay tôi từ phía sau, lòng bàn tay to lớn của ông ấy dễ dàng nắm lấy vai tôi, chặn đường trước mặt tôi . Có một sự chênh lệch rất lớn về sức mạnh và kích thước của tôi đối với ông là một con kiến

nhỏ so với một con voi, và sựu phản kháng của đối với ông nhỏ đến mức không thể bị lay chuyển chút nào.

“Ông làm gì vậy . Buông ra!’

Dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể cử động tay, chiếc ô rơi xuống đất, tôi tức giận ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông có cơ bắp cường tráng và đôi mắt lạnh lẽo trong màn mưa. Quai hàm ông mím chặt, môi mím chặt, tôi sợ hãi trước sự xuất hiện của ông, nhưng không hiểu sao tôi lại nhớ đến giọng nói dâʍ đãиɠ mà tôi nghe thấy ngoài cửa lúc chiều, trái tim nhỏ bé như bị kim cương sắt lạnh đập nát không thương tiếc, đau đến mức tôi dậm chân, không nói nên lời:"Ông là ai . Tôi không quen ông!"

Thẩm Nghị tức giận đến muốn cười, một tay dùng sức trói chặt cổ tay của tôi,cái tay còn lại rảnh rỗi nắm lấy cằm của ta, "Mẹ kiếp, con hôm nay phát điên cái gì, còn không có nhận ra lão tử?"

Tôi tức đến mức bật khóc, mưa phùn rơi xuống mặt như một tấm mành, tôi xót xa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đυ.c ngầu của ông mà chửi: "Ông là đồ dối trá! Tôi không quen biết ông!"

Ông nhướng mày, lau nước trên mặt tôi rồi ủ rũ nói: "Cha nói dối con chỗ nào?"

Tôi cả kinh, cau mày phẫn nộ nói: "Ông cùng Tô Hương đúng không? Ông đừng hòng giấu diếm tôi, vừa mới chiều nay ông liền mang cô ấy về nhà!"

Ông sững sờ, cổ họng lăn lộn, vẻ mặt cứng đờ mím môi, cau mày nhìn tôi: "Con đứng ở bên ngoài?"

Tôi không nói, tôi khịt mũi và quay mặt đi, trong cơn choáng váng nhận ra rằng tôi không mặc đồ lót, ngực tôi run lên vì tức giận giờ đây tôi chỉ cảm thấy tim gan mình đau nhói. "Đó là lý do tại sao con chạy trốn khỏi nhà? Chạy tới nhà của người đàn ông khác mà không nói với cha một lời?"

"Trâu Tiểu Khải không phải là người đàn ông nào khác. Tôi lớn lên cùng cậu ấy cùng trong một trường mẫu giáo."

Ông ấy buông tay tôi ra, nặng nề mắng: "Như vậy cũng không được, cậu ta là nam nhân, con là đàn bà con gái , đều đã là vị thành niên, không thể ở trong nhà cậu ta một mình."

Tay của tôi bị ông ấy bóp chặt đến đau đớn, cổ tay cũng đã có dấu hiệu xuất hiện vết trầy xước, tôi tức giận đập đập ngực của ông : "Còn ông, ông đưa Tô Hương về nhà!"

Ông nhặt chiếc ô dưới rồi giũ sạch nước mưa, giữ chắc che chắn cho tôi, đặt tay lên vai tôi và dắt tôi đến chiếc xe van Wuling Hongguang bên đường: "Cha xin lỗi con, con đừng nóng giận, lần sau cha không mang về được không?"? "

Tôi khẽ mở miệng và tự nghĩ, ông sẽ không lén lút đi gặp cô ấy chứ? Nhưng tôi không thể nói được gì. Thật quá khoa trươngcũng quá phi lý khi tôi tiếp tục nhắc đến. Ông ấy đã là một người đàn ông 37 tuổi, đang ở độ tuổi sung mãn, ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ. Vì ông ấy bận nên tôi đã chủ động giặt qυầи ɭóŧ cho ông ấy khi ông ấy làm việc nhà, mấy lần tôi phát hiện trên đó dính những thứ màu trắng, mặc dù sau này ông ấy không cho tôi giặt nhưng trong lòng tôi cũng mơ hồ biết rằng ông ấy cần một người phụ nữ. Ông cần một người phụ nữ mềm mại, thơm tho, ngoan ngoãn và dịu dàng như Tô Hương. Trái tim lại bị kim đâm xuyên qua. Tôi lên xe, ông bật đèn pha, nhoài người về phía tôi, lau nước trên mặt tôi bằng một ít giấy vệ sinh trên ghế lái. Hàng ghế sau nồng nặc mùi hải sản và các loại thịt, đây là xe bán tải gia đình, tuy thường xuyên khử trùng và thông gió nhưng mùi vẫn còn hôi, nhưng tôi đã quen và cũng sẽ không giống bộ dạng như lần đầu tiên tôi ngồi vào đó. Đôi mắt ông quét qua bộ đồng phục học sinh nam quá khổ của tôi và hỏi bằng một giọng trầm:

"Đồng phục của con đâu?" "

"Bị ướt hết rồi "

“ Vậy đây là đồ của Trâu Khải?" Ông ấy lại cau mày rồi sau đó đôi mắt sâu thẳm của ông ấy rơi vào lớp vải trên ngực tôi, nơi gần như trong suốt vì cơn mưa ba nãy.

"Ừ." Giữ lấy cái tôi lạnh lùng của mình, tôi khẽ gật đầu, nhìn xuống và cảm thấy lòng mình tê tái, tôi chợt nhận ra điều gì đó sau đó tôi đưa tay ra để che chắn lại nhưng có vẻ là quá muộn. Một chiếc áo khoác lớn bị ném qua, mùi chanh của nước giặt phả vào lỗ mũi, bao trùm cả mặt và cơ thể tôi. Tôi đưa tay nắm lấy chiếc áo khoác xám trước ngực và ngẩng mặt lên.Ông không nói chuyện, mở hé cửa sổ và đưa một điếu thuốc vào miệng. Tiếp đó ông đạp côn khởi động xe, sang số, rồi lao vào màn đêm một cách quyết liệt.

* Đúc lợn, tình yêu ah ~ Ba trăm con lợn cộng thêm nữa ~ Số từ là hơn 2.000