Chương 7

Con người đôi khi bị bóng đè, ý thức bỗng nhiên tỉnh táo trong giấc ngủ nhưng lại không thể nói chuyện hay cử động.

Loại thời điểm này chính là lúc đυ.ng phải yểm thú, yểm thú là loại yểm sơ cấp nhất. Đại bộ phận yểm thú đều không có năng lực công kích, cùng lắm là vây khốn người ta được vài phút, được một thời gian thì yểm thú sẽ tự động biến mất trong trời đất.

Nhưng yểm thì khác, dân gian có câu "Cửu ma nhất yểm" có nghĩa là chín con ma còn không bằng một con yểm.

Điều kiện hình thành yểm vô cùng hà khắc, phải có một nhóm lớn người tử vong, hai là t.h.i t.h.ể phải được giữ gìn, ba là ngày sinh tháng đẻ của người c.h.ế.t, tứ trụ này phải thuần âm.

Muốn luyện chế ra yểm, không biết phải bao nhiêu người c.h.ế.t.

"Khà khà khà, bị cô đoán được rồi, tiếc là dù có phát hiện thì cô cũng không thoát được. Ở trong mộng cảnh này, tôi chính là bá chủ một phương trời!"

Hai tay Đan Gia giơ cao lên trên trời, thân thể ông ta vẫn là một làn sương mù dày đặc như cũ, nửa người trên ẩn trong sương mù, xem ra có hơi giống thần đèn Aladin. Ôi không phải chứ, thần đèn.

Ông ta nói không sai, yểm vô cùng lợi hại nhưng cũng không phải không có nhược điểm.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Ông có biết vì sao tôi dễ dàng phát hiện ra ông không?"

"Bởi vì người khác mà gọi tôi ăn cơm thì tôi chắc chắn không thể không nghe!"

Không có gì quan trọng hơn ăn cơm, Giang Hạo Ngôn nói kêu tôi một hồi lâu mà tôi không nghe, đó chính là nét bút hỏng lớn nhất. Nếu như đã phát hiện bị yểm nhốt trong mộng vậy thì đương nhiên sẽ dễ phá hơn so với việc không biết.

Tôi nhìn thoáng hai bên trái phải của giếng nước, lúc mới bắt đầu, cảnh trong mơ vẫn luôn xoay quanh miệng giếng này.

Nơi càng khiến tôi sợ hãi thì càng dễ dàng tìm được lối ra ở đó.

Tôi trèo lên trên rồi nhảy thắng xuống miệng giếng.

"Đùng" một tiếng, đầu tôi đập lên tấm ván cửa, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, tôi ôm đầu rồi mờ mịt ngồi dậy.

Ngắm nhìn bốn phía một lượt, tôi vẫn nằm ngủ ở trong phòng dành cho khách như cũ, mặt trời đã hạ xuống núi hoàn toàn, bầu trời đã đen kịt.

Tôi đưa tay mở đèn bàn, ánh sáng chói lóa xua tan bóng đêm trong phòng.

Tôi cảm thấy cực kỳ khó hiểu, yểm này, chỉ vậy thôi à?

Tôi đứng dậy rồi đi xuống giường, đẩy cửa phòng ra, da đầu đột nhiên run lên.

Phòng ngủ dành cho khách không lớn, hành lang ở trên lầu nối hai phòng phía Đông và Tây, nhưng lúc này hai đầu trái phải trên hành lang chật kín phòng, liếc mắt một cái đã không thấy điểm cuối.