Chương 7

Một pháo đài nguy nga cổ kính đứng sừng sững trong bóng đêm, đèn pha trên đỉnh đầu chúng tôi phát ra ánh sáng, tản mạn đi bốn phía nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nó một cách mơ hồ.

Bốn người chúng tôi bị khí thế của pháo đài cổ này dọa tới mức khϊếp sợ tột cùng, tất cả đều đồng loạt im lặng.

Một lúc lâu sau, Lục Linh Châu mới than một tiếng với vẻ mặt ghen tị: "Mẹ nó, cái ông ngoại quốc này đúng là biết cách hưởng thụ ghê, lăng mộ này quá là hoành tráng. Phỉ Phỉ, quý tộc này ít nhất cũng thuộc hàng bá tước ha?"

Tống Phỉ Phỉ đi du học ở nước ngoài từ nhỏ, đối với văn hóa châu Âu, cô ấy hiểu biết nhiều hơn chúng tôi, cô ấy nhíu màu, biểu cảm khó hiểu: "Đúng là kỳ quái thật, người Anh không coi trọng lăng mộ như chúng ta đâu."

"Lăng mộ bọn họ không phải ở dưới đấy, cơ bản đều là kiến trúc trên mặt đất. Tựa như vương thất của nước Anh, phần lớn đều được an táng tại giáo đường St.George. Bọn họ không quan trọng hóa một huyệt của mình, tầng hầm của giáo đường được chia thành nhiều phòng nhỏ kế bên nhau. Nghe nói giáo đường St.George đã an táng 1800 thành viên của hoàng thất đó."

Lục Linh Châu từ ao ước chuyển qua trạng thái ghét bỏ: "Trời đất ơi, vậy thì chen lấn tới cỡ nào chứ, đã chết rồi mà còn phải nghe gia đình dòng họ cằn nhằn nữa chứ."

Trái tim tôi đập mạnh, bắt được trọng điểm. "Cậu nói thử xem, bên trong này có khả năng an táng mấy trăm người không?"

Tống Phủ Phủ gật đầu: "Nếu là lăng mộ của quý tộc thì rất có khả năng."

"Á đuuu! Mấy trăm người?"

"Vậy không phải nói lên rằng..."

Lục Linh Châu kinh ngạc hô lên một tiếng, chúng tôi nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ.

Khóe miệng tôi không kiềm được mà cong lên.

"Vậy thì phải có ít nhất mấy trăm vật bồi táng theo, phát tài rồi!"

Lục Linh Châu trợn trắng mắt: "Kiều Mặc Vũ, cậu có thể đừng tham tiền như vậy hay không, chúng ta có thể sẽ phải đối phó với mấy trăm con quỷ đó!"

"Hừ, cậu thanh cao, cậu khá lắm, vậy cậu về điiiii!"

"Ha ha ha, cậu muốn qua cầu rút ván à, mình biết ngay là cậu muốn độc chiếm mà! Cái đồ tiểu nhân âm hiểm, đê tiện, giả dối, vô sỉ!"

"Đừng ồn ào nữa!" Tiếng nói Giang Hạo Ngôn run rẩy, cậu ấy nép sát vào người tôi một chút.

"Phía trước có người..." Bốn người chúng tôi đều treo đèn pha chuyên nghiệp trên đầu, đồng loạt nhìn về phía Giang Hạo Ngôn chỉ.

Bốn nguồn ánh sáng tập trung vào một chỗ, soi sáng người trước mặt rõ tới từng đường tơ kẽ tóc.