Chương 3

"Hừ, đồ cổ này kia không quan trọng, quan trọng là cậu lừa mình, tránh ra!"

Lục Linh Châu dùng lực đẩy tôi một cái, tôi lùi về sau ba bước, che ngực lại, vẻ mặt không thể tin: "Chúng ta đã là bạn nhiều năm như vậy, thế mà cậu lại vì chút đồ đó mà đánh mình, mình liều mạng với cậu!"

"Tới đi, mình đã không ưa cậu rồi!"

Lục Linh Châu trực tiếp xông tới cho tôi một đ.ấ.m, hai người chúng tôi lăn lộn cùng một chỗ, Tống Phỉ Phỉ bên cạnh giơ tay can ngăn.

"Dừng tay đi, hai người đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nhau nữa mà!"

"A, này, sao lại thành ra cãi nhau rồi chứ!" Đạo diễn Trần đứng ở bên cạnh, luống cuống tay chân, gấp tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.

Giang Hạo Ngôn buồn bã nói: "Ngày xưa có nhị đào sát tam sĩ*, hiện giờ ông bày ra vụ đồ cổ này kia lại còn muốn hai đại sư bán m.ạ.n.g vì ông. Haizz, tôi nói này, Đạo diễn Trần à, ông không biết cư xử quá rồi đó."

*thành ngữ, dùng để nói về mưu kế gϊếŧ người.

Đạo diễn Trần bừng tỉnh, lập tức hiểu ra, ông ta vỗ đầu.

"Là tôi không đúng, hai vị đại sư, đồ cổ gì đó, hai người mỗi người có thể chọn một cái."

Tay tôi nắm chặt lệnh bài Lôi Kích Mộc, mắt điếc tai ngơ.

"Hừ, Lục Linh Châu, cậu đừng ỷ cậu học Hình Ý Quyền của Võ Đang mà cho rằng có thể đè mình ra đánh, tới đi nè!"

"Hây da! Ngũ Lôi hiệu lệnh..." Một tia sấm sét đánh xuống, đánh vào đầu Lục Linh Châu, cả người cô ấy cứng đờ, trừng mắt nhìn tôi.

"Con bà nó, Kiều Mặc Vũ, cậu dám đánh tôi thật à, tôi đánh chết cậu!"

Tôi quay đầu bỏ chạy, vừa bỏ chạy vừa nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

"Không diễn sâu một chút sao ông ta mắc lừa được đây."

Không sai, đây là cái bẫy do tôi và Lục Linh Châu thiết kế, hai người chúng tôi đều là thế ngoại cao nhân, nếu cò kè mặc cả với đạo diễn Trần thì khó coi quá. Cho nên mới nghĩ ra kịch bản ngoằn ngoèo như vậy, mục đích để ông ta tăng giá.

Quả nhiên, đạo diễn Trần mắc lừa, ông ta ở phía sau quơ quơ cánh tay, hô to: "Bốn món, bốn người mỗi người một món, hai vị đại sư đừng đánh nữa!"

Tống Phỉ Phỉ ở bên cạnh dậm chân, vô cùng nhập tâm vào nhân vật.

"Linh Châu, mình van xin cậu, cậu đừng đánh nữa."

Lục Linh Châu đá thêm một cước, đá tôi té xuống đất, đạo diễn Trần nóng nảy, cắn răng nói một câu.

"Sáu món, mọi người có thể lấy sáu món đồ cổ, thật sự không thể hơn được nữa. Hai vị đại sư, nể mặt tôi đừng đánh nữa nha!"