Chương 2

Tổ tiên họ Kiều nhà tôi chính là Giám Chính* Khâm Thiên Giám, cũng là môn chủ gia truyền của Phong Môn.

*Là chức quan ngũ phẩm, đứng đầu Khâm Thiên Giám. Các thứ tự lần lượt là Giám Chính (ngũ phẩm), Giám phó (lục phẩm), Ngũ quan chính (lục phẩm). Theo wiki.

Lần này, tôi được đạo diễn Trần mời đi đến nước Anh, tìm kiếm một pháo đài ma U Linh.

Đạo diễn Trần có một cái trang viên rất lớn, người làm vườn trang viên là một con ma men, ngày 15 mỗi tháng đều nói bản thân mình thấy được một pháo đài U Linh.

Đạo diễn Trần không coi lời ông ta là sự thật, mãi cho đến một lần, chính ông cũng loáng thoáng thấy pháo đài U Linh ẩn nấp sau lớp sương mù đó, nó ý hệt như Hải Thị Thận Lâu vậy.

Tôi giải thích cho ông ta biết, cái gọi là mộ U Linh chính là một cổ mộ ẩn, bình thường không phát hiện được, chỉ có ngày mười lăm mỗi tháng vào lúc âm khí nặng nhất thì mới có thể lộ ra một chút tung tích.

"Mộ", có ý chỉ đó là ngôi mộ lớn, còn những phần mộ của vương công quý tộc mới có thể được xưng là "Gia".

Mà muốn ẩn cả một ngôi mộ đi thì cái giá rất đắt, dân chúng bình thường sẽ không có tiền làm, cho nên loại mộ này được xưng là "Ẩn mộ."

"Ẩn mộ" dụng thuật kỳ môn độn giáp để che giấu nhưng cũng không phải không có sơ hở.

Phần mộ vốn là thuần âm, nếu dùng máu thuần âm bôi lên trên cửa mộ thì âm khí tăng vọt, mắt thường có thể nhìn thấy một phần của ngôi mộ.

Nghe tôi giới thiệu xong, mắt đạo diễn Trần sáng lên.

"Nói như vậy, chắc chắn chủ nhân của pháo đài ma trong trang viên nhà tôi không phải là người tầm thường! Vậy bên trong đó… Ha ha ha..."

"Kiều đại sư, cứ như chúng ta đã thỏa thuận lúc đầu, trừ cái giá mà tôi hứa sẽ trả cho cô thì đồ cổ gì đó, cô có thể lấy bất cứ cái nào cô muốn."

Không chờ tôi trả lời, Tống Phỉ Phỉ đứng bên cạnh, trừng mắt rồi cười lạnh: "Chúng tôi giống ăn xin lắm hả, tụi tôi thèm mấy món này chắc, Linh Châu, chúng ta đi thôi!"

Lục Linh Châu cũng thở dài, nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng: "Haizz, Kiều Mặc Vũ, không ngờ mình xem cậu như bạn bè, cậu lại xem tôi như bịch máu. Phần tình cảm bạn bè này, chung quy là do chúng ta sai rồi."

Lục Linh Châu là đạo sĩ Mao Sơn, võ đạo song toàn, càng hiếm có hơn là bát tự cô ấy thuần âm, hơn nữa mệnh cách còn cứng cỏi, máu của cô ấy vừa đúng lúc thích hợp để mở ngôi mộ U Linh này ra. Tống Phỉ Phỉ là đồ đệ của cô ta, là một rich kid bình thường thôi nhưng bản tính nhiệt tình thích thám hiểm, Lục Linh Châu đi đâu cũng dẫn cô ấy theo. Tôi có vẻ bất mãn mà giữ chặt cánh tay Lục Linh Châu: "Đạo diễn Trần là bạn của mình, chúng ta đã đến đây rồi. Cậu là một phương ngoại chi nhân*, xem trọng những thứ này làm gì?"

*Ý chỉ những người thanh cao, không xem trọng vật ngoài thân.