Chương 8

Vì quản lý những cô hồn dã quỷ này mà Địa Phủ cố tình xây một tòa thành gọi là Uổng Tử Thành, rồi lại ngày đêm đi lùng bắt họ trên nhân gian, nếu phát hiện sẽ lập tức đến Uông Tử Thành, chờ đầu thai.

Nhưng mà những năm gần đây dân số tăng trưởng quá nhanh, các loại t.ử v.o.n.g ngoài ý muốn như bị tai nạn xe cộ, cũng có người bệnh tâm thần mà t.ự s.á.t, nhân số quá nhiều, âm sai bận quá không kham nổi nên cô hồn dã quỷ phiêu bạc cũng nhiều hơn.

Trong này, những người bị đột tử hoặc oán khí mạnh sẽ dễ dàng trở thành lệ quỷ. Lệ quỷ sẽ làm hại người, nếu quỷ sai thu phục không kịp thì sẽ có đạo sĩ nhân gian giúp họ xử lý.

Mà cũng có một loại khá đặc biệt đó là loại người sống đủ rồi nên t.ự s.á.t. Người này chẳng có oán hận đặc biệt gì, oán khí trong lòng cũng không nặng, sau khi c.h.ế.t thì trôi dạt chung quanh nhân gian, nữ quỷ này chính là loại du hồn bình thường đó.

Du hồn thường không đả thương người khác nhưng nữ quỷ này thế mà lại có du͙© vọиɠ với m.á.u.

Sau khi dính m.á.u người, linh hồn rất dễ bị biến thành hung ác hơn, đến lúc đó sẽ trở thành lệ quỷ rồi đi gϊếŧ người.

Tôi vừa kéo Lăng Linh qua, lớp trưởng đã kịp phản ứng, cậu ta nhanh chóng bắt lấy cánh tay Lăng Linh.

"Kiều Mặc Vũ, cậu làm gì đó?"

"Tuy tôi học giỏi, lại đẹp trai, cao 1m83, thông minh chính trực, lương thiện hiếu thảo nhưng cậu không thể thích tôi đâu."

"Tôi đã có người trong lòng rồi."

Lớp trưởng đỏ mặt nhìn Lăng Linh một cái, lấy hết dũng khí mà vươn tay ra, kéo cậu ta ra sau lưng mà bảo vệ.

"Giữa chúng ta không có khả năng đâu, cậu c.h.ế.t tâm đi."

Nữ quỷ ở sau lưng Lăng Linh, ngay khóe môi có một vệt m.á.u, đôi mắt màu đen của ả ta đã bắt đầu đỏ lên, giống như bị một lớp sương phủ lên vậy.

"Con mẹ nó, mau tránh ra!"

Nữ quỷ này hóa thành quỷ sát nhanh quá.

Tôi giơ tay đẩy lớp trưởng ra nhưng cậu ta không động đậu, chỉ khẽ cười một tiếng rồi vén tóc mái lên.

"Kiều Mặc Vũ, tôi quên nói cho cậu biết, tuy tôi đọc sách nhiều nhưng tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đó, chút đó sức của cậu, á..."

Tôi bay lên đá một cước vô ngực lớp trưởng, cậu ta hét một tiếng rồi ngã về sau, cả người đúng lúc mắc kẹt giữa ghế lái và tay lái.

Cùng lúc đó, Lăng Linh cũng cúi đầu tính cắn lớp trưởng, lần này cắn vào hư không. Cậu ta quay đầu nhìn tôi một cái, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó lập tức xoay người, nhào tới người lớp trưởng.