Chương 7

Trong tiếng cười nhạo của mọi người, rốt cuộc cũng có một ông lão tóc bạc, tay chống gây, vượt qua đám người bọn họ, run rẩy đi về phía chúng tôi.

"Tất cả im hết cho tôi!"

"Là Chu tiên sinh, chủ tịch hiệp hội Thương Sơn!"

"Đúng, là Chu lão đến đó, tính của ông ấy ghét mấy người tham lam vô cùng, chắc chắn không chịu được nữa rồi.

"Ông ấy muốn đuổi hai cô gái này xuống thuyền sao?"

"Lệ Sa, cô nói gì vậy, chúng ta đang trên du thuyền, đuổi xuống biển à?"

"Tôi có thể gọi ba tôi cho phi cơ đến đây, tôi sẽ chịu mọi chi phí tổn thất, thật sự chẳng muốn hít cùng bầu không khí với loại người này."

Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Chu lão nắm chặt tay của ông, vành mắt đỏ bừng, biểu cảm hổ thẹn: "Kiều đại sư, tôi xin lỗi, tôi đã khiến cô chịu uất ức rồi."

Ông ấy kéo tôi lên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, Chu lão dùng lực nhấc tay của tôi lên:

"Tôi xin giới thiệu với mọi người, cô gái này tên là Kiều Mặc Vũ, mỗi lần cô ấy quyên góp chi phiếu cho tôi đều chỉ kí một chữ trên đó, là chữ Q. Không sai, đây chính là Miss Q!"

Tất cả mọi người sợ ngây người, hội trường an tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, không có bất cứ ai nói chuyện.

Một hồi lâu sau, Hoa Vũ Linh mới thở dài thườn thượt: "Haizz, Kiều Mặc Vũ, mình đã nói từ sớm rồi, cậu nên đối xử với bản thân tốt một chút mà cậu không nghe."

"Thôi, bị cười nhạo bị hiểu lầm đã là số mệnh của cậu, mình hiểu mà."

Một giây sau, toàn hội trường nháo nhào cả lên.

"Trời ạ! Cô ấy là Miss Q, đúng là túi xách của cô ấy chỉ có hai mươi mấy đồng thôi, bởi vì cô ấy đã dùng toàn bộ tiền bạc làm việc thiện sao?"

"Đúng vậy, ngay cả thịt mà cô ấy cũng không ăn, quá chân thành rồi, tôi khóc đây, thế giới này sao lại có người cao thượng giống vậy đây trời!"

Lệ Sa bên cạnh vỗ ngực liên tục, dùng lực đánh mình ba cái: "Tôi đang làm gì vậy trời! Thế mà tôi lại cười nhạo cô ấy không biết ăn trứng cá muối, hu hu hu, tôi thật sự đáng chết quá đi!"

"Tôi cũng vậy, cô ấy mặc đồ trên người chưa tới 300, lại quyên góp 37 triệu, tôi là người trông mặt mà bắt hình dong, tôi không thể tha thứ cho chính mình!"

Nghe âm thanh nghị luận của mọi người dưới sân khấu, chúng tôi đều đã tê rần người.

Cái đồ ngốc Hoa Vũ linh này, tự nhiên màu mè biến tôi thành Thánh nhân, những người này sau này đều có khả năng trở thành khách của tôi, về sau tôi hét giá với bọn họ như nào bây giờ?

"Không ngờ Miss Q lại trẻ như vậy nha!" Sơn Điền vỗ vỗ tau, sau đó lấy một cái hũ sành đen ra, nhe răng cười rồi mở nắp ra: "Thế thì, xin mời nữ sĩ Kiều Mặc Vũ thưởng thức món quà đặc biệt mà tôi chuẩn bị cho cô đi!"