Chương 6

Chỉ có người trong hiệp hội Thượng Sơn mới biết được chuyện của cô ấy, tinh thần đạo đức và chính trực cao như vậy, thật sự đáng để người ta ngưỡng mộ."

"Đúng vậy, rất nhiều người giàu cũng có quỹ từ thiện trên danh nghĩa, ngoài mặt thì làm từ thiện, trên thực tế là lợi dụng cơ hội đó để rửa tiền, người quyên góp tiền và giao toàn quyền cho hiệp hội Thượng Sơn, còn bản thân thì không chiếm được tý lợi lộc nào giống cô ấy quả thực là rất ít.

"Đúng vậy, không biết có phải người của đại gia tộc kia hay không, tôi thực sự rất muốn gặp cô ấy."

Mọi người bàn tán xôn xao, mỗi người một câu, khen Miss Q lên tận trời cao.

Tôi không được tự nhiên mà vuốt vuốt tóc, cố che giấu công lao và danh tiếng của mình: "Aizzz, thật ra cũng không có gì ghê gớm đâu, câu ấy cũng là người bình thường."

"Người bình thường!!!"

Cô gái hàng phía trước rốt cuộc cũng chịu không được, phát ra một tiếng hét: "Cô nói một người quyên góp 37 triệu là người bình thường, vậy cô là người gì hả?"

"Đúng vậy, đừng nói 37 triệu, đến cả 37 vạn cô cũng không đào ra được, nhìn lại túi xách của mình đi, sao nào, đáng giá 370 đồng không?"

Tôi đang muốn nói chuyện, Hoa Vũ Linh đưa tay ngăn cản tôi: "Không đến, túi của cô ấy chỉ có giá 28 đồng, tôi còn giúp cô ấy khâu lại trong đêm nữa."

Mọi người sửng sốt một phen, Hoa Vũ Linh lại chỉ tay vào vạt áo t-shirt của tôi: "Áo 69, quần thể thao 39, giày mắc nhất 108."

"Đồ cả người cô ấy cộng lại cũng chưa vượt qua 300, so với các người, quả thật là người bình thường.

"Bởi vì cô ấy muốn trữ tiền, để làm việc quan trọng hơn."

Mọi người sửng sốt một phen rồi cười vang: "Ha ha ha ha, cái gì gọi là việc quan trọng hơn, tiêu hết tiền để mua vé tàu hả?"

"Đúng vậy, chắc là dạng quê mùa này, còn bày đặt muốn ôm đùi người giàu hả?"

"Đúng vậy, vừa rồi mấy người thấy cách họ ăn trứng cá muối không, lấy thìa múc một muỗng lớn rồi ăn đó, sau đó liền lập tức phun ra, cười chết tôi rồi."

Trong tiếng chế nhạo của mọi người, Hoa Vũ Linh đỏ cả hốc mắt, cô ấy cầm tay tôi: "Đúng vậy, cô ấy chưa từng ăn trứng cá muối, bình thường ngay cả thịt cô ấy cũng ít ăn nữa, mỗi ngày cô ấy chỉ ăn một bữa cơm rau dưa trong căn tin trường học với giá hai tệ mà thôi, vậy thì sao chứ, cô ấy không xứng đáng có ước mơ sao?"

A? Mỗi ngày tôi đều ăn hai món mặn đó, Hoa Vũ Linh càng lúc càng nói quá rồi.

"Mơ ước cái gì, mơ làm cái cuốc, mộng đào mỏ người giàu sao?"

"Đúng vậy, sao người như thế được lên đây vậy, sang năm hiệp hội Thương sơn có thể đừng bán vé tàu nữa được không!!! Tôi thực sự chịu hết nổi rồi!!"